Kế đó, cô cố ý nói lớn tiếng: “Ba bi con bây giờ có rất nhiều cuộc hẹn, không có thời gian ăn cơm cùng với chúng ta đâu, chúng ta đừng nên làm lỡ dỡ thời gian của ba bi con!”
Nhưng trẻ nhỏ đâu có nghe hiểu được những lời ném đá giấu tay, Minh An lập tức ôm lấy chân của Tô Lam, nghiêm túc nói: “Ba bi không có hẹn hò, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm cùng Minh An.”
Nghe vậy, Tô Lam hơi tức giận, cảm thấy Quan Triều Viễn cố ý dạy con nói như vậy.
Sau đó, cô đặt tay của Xuân Xuân vào lòng bàn tay của Minh An, nói: “Minh An ngoan, con đưa em lên lầu tìm dì Kiều Tâm đi, dì mua cho con rất nhiều sôcôla.”
“Vâng.” Dù sao Minh An cũng chỉ trẻ con, không có nhiều tâm cơ, lập tức bắt tay làm hòa, và nghe lời dắt Xuân Xuân lên lầu.
Sau khi Minh An nắm tay Xuân Xuân lên lầu, Tô Lam đi đến hàng ghế sau của Bentley, giơ ta gõ lên cửa kính.
Lâm Minh bên cạnh thấy gương mặt Tô Lam có hơi tức giận, vì thế lực tay có hơi lớn, anh ta vừa nhìn đã thấy tình hình không đúng, vội vàng viện cớ nói: “Cô Tô, tôi ... đi vệ sinh một lát.”
Còn chưa đợi Tô Lam kịp phản ứng, Lâm Minh đã chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Vào lúc Tô Lam giận dữ nhìn vào cửa sổ xe, cửa xe cuối cùng cũng mở ra từ bên trong, kế đó, một người đàn ông lạnh lùng mặc sơ mi trắng, có cà vạt sọc xanh bước xuống.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn lần nữa, máu nóng của Tô Lam lại dâng trào, cô trực tiếp chất vấn: “Những ngày này khi Lâm Minh đưa Xuân Xuân và Minh An về, anh đều trốn trong xe có phải không?”
Tô Lam cứ nghĩ ngoại trừ đêm hội từ thiện lần trước thì anh ta đã không xuất hiện trước mặt mình rất lâu rồi, ai mà biết được thật ra mỗi lần người ta đến đưa con đều nhìn thấy mình, chỉ là chính mình ngốc mà thôi.
Cô cứ nghĩ là anh ta đã nghĩ thông rồi, hoặc là bị từ chối sợ rồi, vì thế mới giữ khoảng cách với mình, ai mà biết anh ta vẫn luôn ngồi ở hàng ghế sau nhìn trộm mình. Đối mặt với chất vấn của Tô Lam, Quan Triều Viễn vẫn thản nhiên nói: “Tôi nghĩ em dùng từ trốn không chính xác lắm, tôi mỗi lần đều ngồi ở hàng ghế sau, tuy rằng không xuống xe, nhưng cũng không có cố ý trốn, tôi nghĩ có thể là em hiểu ngầm là tôi đang trốn đúng không?”
Nghe vậy, Tô Lam tức giận mà không làm được gì!
“Anh ...” Tuy rằng rất tức giận, nhưng người ta nói cũng đúng, cô nhất thời nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ sầu não của cô, Quan Triều Viễn có chút đau lòng, mới giải thích: “Tôi không lộ diện là vì sợ em thấy tôi sẽ không vui, tôi thật không có ý gì khác.”
Nghe vậy, Tô Lam quay mặt đi, cảm giác bản thân rất ngốc. Ban nãy người ta nói cũng đúng, mấy tháng nay anh ta không xuất hiện thật sự chỉ là suy đoán của mình mà thôi.
Kế đó, Tô Lam thở một hơi. Lòng nghĩ: thích thì xuất hiện không thì thôi, mắt mọc trên mặt người ta, anh ta có nhìn trộm thì cô cũng không quản được, dù sao thì mình quang minh chính đại, cũng không có gì sợ bị nhìn.
Giây tiếp theo, Tô Lam trực tiếp hỏi: “Vậy tôi hỏi anh một chuyện khác.”
“Là chuyện bản thảo dự toán của Capgemini sao?” Quan Triều Viễn nhanh miệng.
Nghe vậy, ánh mắt Tô Lam liếc nhìn anh hỏi: “Nói như vậy đúng là anh nhúng tay vào sao?”
“Thật ra phải hay không không quan trọng, chỉ cần kết quả có lợi với em là được.” Quan Triều Viễn nói một cách nhẹ nhàng. Nhưng thái độ của anh lại khiến cho Tô Lam rất tổn thương. Ý gì đây? Ý là đang nói việc này đối với anh ta dễ như trở bàn tay, còn với mình thì là khó hơn lên trời phải không? Quan Triều Viễn anh nghĩ anh là ai? Anh đúng là có tài nguyên rất lớn trong tay nhưng không phải ai cũng để mặc anh sắp xếp đâu. Tô Lam lớn tiếng nói: “Quan Triều Viễn, đây là chuyện của tôi, xin anh đừng nhúng tay vào được không? Anh đã được sự đồng ý của tôi chưa? Anh có biết là mỗi lần như vậy đều là tự cho mình là đúng không, anh có hỏi tôi chưa? Anh cứ quyết định thay tôi.”
“Tôi muốn tốt cho em, tôi giải quyết rắc rối giúp em còn phải hỏi sao?” Quan Triều Viễn có chút tổn thương.
Mấy ngày này, anh vẫn luôn bận chuyện của cô, không tiếc dùng đến mối quan hệ mà ép Diệp Thế Vũ thay người phụ trách hạng mục từ Hồ Tinh thành Diệp Vĩnh Thành, hơn nữa có bán sắc đi nịnh nọt Linda Lâm. Đổi lại là lúc trước, khi Linda Lâm dính lấy mình, anh đều khinh thường, có trời mới biết anh khó chịu biết bao khi cùng cô ấy ăn bữa cơm đó ở nhà hàng xoay, nhưng bây giờ đối phương không những không cảm kích mà còn nói mình không tôn trọng cô, anh thật sự là khổ mà không thể nói ra.
“Anh không có quyền làm như vậy!” Tô Lam tức giận xua tay.
Lúc này, Quan Triều Viễn giơ tay kéo cà vạt trên cổ xuống, có chút tức giận nói: “Tôi đúng là không có quyền, bây giờ tôi cũng không phải là gì của em? Đây không phải là câu em thường nói sao?”
Tô Lam cũng có chút tức hư người, sau đó liền hỏi: “Đúng rồi, Lam Dịch Bân cũng là do anh làm?”
Chuyện Lam Dịch Bân bị đánh đã ở trong lòng cô lâu lắm rồi, cô thật không nghĩ ra còn có ai sẽ làm như vậy, cũng nghĩ không ra anh có thể mạnh tay đánh anh rớt răng đầy đường như vậy. “Không lẽ tên Lam Dịch Bân không đáng đánh sao? Đánh chết anh ta cũng là chết chưa hết tội, tôi cũng là trừ hại cho xã hội!” Nhắc đến tên Lam Dịch Bân đó, lúc này Quan Triều Viễn lại càng tức giận, nhất là khung cảnh anh ta động tay động chân quấy rầy cô lại hiện lên trước mắt.
“Anh tùy tiện đánh người là phạm pháp anh có biết không?” Tô Lam hét lên với Quan Triều Viễn.
Thật ra, bây giờ Tô Lam đang nghĩ nếu như chuyện này bị người có lòng lợi dụng, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của Quan Triều Viễn, mà còn đanh anh ta ra nông nỗi đó sẽ phải bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Nhưng, niềm lo lắng dành cho anh ta, có đánh chết Tô Lam cũng không nói ra, cô chỉ là cảm thấy mỗi lần mà người đàn ông này làm chuyện gì cũng đều nằm ngoài dự đoán của cô. Thật ra cô rất sảng khoái với việc Lam Dịch Bân bị đánh răng rơi đầy đất, thậm chí lòng còn rất vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy Quan Triều Viễn can thiệp vào chuyện riêng của mình, khiến cô không được vui, điều cô ghét nhất ở anh ta là tính tự cho mình là đúng, tuy rằng lần này không thể phủ nhận, chuyện đánh Lam Dịch Bân, anh ta đã làm rất đúng.
“Tên Lam Dịch Bân đó quấy rầy em thì không phạm pháp sao? Có rất nhiều chuyện đều là phạm pháp, nhưng pháp luật có để cho bọn họ nhận được chế tài đâu?” Quan Triều Viễn lớn tiếng chất vấn.
“Tôi là muốn để anh ta quấy rầy, liên quan gì đến anh?” Cuối cùng, Tô Lam đuối lý, chỉ có thể ngang ngược mà hét lớn với Quan Triều Viễn. “Em ...” Quan Triều Viễn chỉ vào Tô Lam, gân xanh trên cổ nổi hết lên, tay cũng vò thành nắm đấm, nhưng anh vẫn không có cách nào khi đối mặt với người phụ nữ bướng bỉnh nói chuyện vô trách nhiệm này.