Cô không thể rước thêm rắc rối cho Quan Khởi Kỳ được, cho dù sau này phải mời luật sư thì cô mời người khác là được, không thể kéo Quan Khởi Kỳ vào cuộc sống của mình nữa, như vậy sẽ hại cả mình và anh ấy.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù áp lực trong lòng Tô Lam rất lớn nhưng cô vẫn xuất hiện trong phòng làm việc.
Cô vừa vào phòng làm việc đã thấy Lam Dịch Bân đến rồi, hơn nữa thấy cô, khóe miệng anh ta còn nhếch nụ cười khẩy, bộ dạng đó rõ ràng là muốn xem kịch hay của cô mà.
Nhìn thấy Lam Dịch Bân, Tô Lam không khỏi kích động bước đến trước, chất vấn: “Bệnh viêm ruột thừa của anh khỏi nhanh vậy à?”
Lam Dịch Bân không ngờ Tô Lam đột nhiên lại đến truy hỏi mình, anh ta ngập ngừng chốc lát rồi hất cằm nói: “Công ty nhiều việc phải làm như vậy, tôi cứ ở nhà dưỡng bệnh cũng ngại lắm chứ.”
Tô Lam liếc nhìn vẻ bỡn cợt của Lam Dịch Bân, lạnh lùng nói: “Bệnh viêm ruột thừa của anh đến đúng lúc thật.”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Lam Dịch Bân có vẻ hơi chột dạ, dừng lại hỏi.
“Trong lòng anh tự biết!” Tô Lam nói xong thì xoay người quay về vị trí của mình.
Lúc này, Lam Dịch Bân lại lên cơn, đứng bật dậy, đập tài liệu trong tay lên bàn.
“Sao trong lòng tôi lại tự biết chứ? Bản thân bán đứng công ty, ăn cây táo rào cây sung mà còn không biết xấu hổ đi nói người khác, tôi thấy lạ thật, nhưng bệnh của tôi đến đúng lúc đấy chứ, nếu tôi không bệnh thì cô lấy đâu ra cơ hội để nhận một trăm nghìn của người ta?” Lam Dịch Vân nhe nanh múa vuốt, thái độ khác một trời một vực với vẻ khiêm tốn mấy ngày trước.
Nghe thấy câu này, Tô Lam nhìn chằm chằm vào anh ta bằng đôi mắt dữ tợn, thầm nghĩ: Lam Dịch Bân không tránh được liên quan đến chuyện này, chắc chắn là anh ta và Tôn Ngọc Như đã thông đồng với nhau để vu oan hãm hại, nhưng chuyện bọn họ làm kín kẽ không chút sơ hở, khiến cô có cả trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được.
Ánh mắt Tô Lam như băng lạnh ngàn năm, dù sao Lam Dịch Bân cũng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lam.
Sau đó anh ta xoay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mới sáng sớm đã bị thứ điên cắn, đúng là xúi quẩy!”
Tay Tô Lam siết chặt vạt áo, trong lòng vô cùng căm hận, nhưng cô không biết nên giải quyết chuyện này thế nào?
Lúc này, một đồng nghiệp nữ nhận điện thoại, nói với Tô Lam: “Tô Lam, Linda bảo cô đến phòng làm việc của cô ấy!”
Nghe vậy, Tô Lam ngập ngừng chốc lát rồi đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.
Tô Lam ngồi đối diện với Linda, nhưng Linda lại vui vẻ hòa nhã với cô.
“Tô Lam, Jessica đã báo cáo chuyện của cô với tôi rồi, nói thật là tôi hơi nghi ngờ chuyện này, tôi không tin cô sẽ làm chuyện như vậy.” Linda nắm hai tay với nhau, nói.
Nghe thấy thế, trong mắt Tô Lam hiện lên hi vọng: “Linda, tôi thật sự bị oan, tôi...”
Nhưng Linda lại ngắt lời cô: “Tô Lam, tôi biết tâm trạng hiện tại của cô, nhưng tôi không thể dựa vào trực giác để tin cô chẳng có ích gì cả. Hiện tại, tất cả chứng cứ phía cảnh sát đều chĩa vào cô, bây giờ cô cần cung cấp chứng cứ chứng minh rằng cô trong sạch mới được!”
“Tôi...” Tô Lam không khỏi cười thầm, bây giờ có trăm cái miệng cô cũng khó giải thích được, nếu cô có chứng cứ thì đã đến sở cảnh sát lâu rồi, làm gì còn ngồi đây nữa?
Sau đó, Linda nói với Tô Lam bằng giọng đầy vẻ xin lỗi: “Tôi đã báo cáo chuyện của cô với tổng giám đốc, trường hợp hiện tại của cô không thích hợp tiếp tục làm việc ở Khải Hàng nữa.”
“Mọi người muốn sa thải tôi?” Tô Lam không khỏi lên giọng, dù sao nếu bị sa thải thì cô đã bị gắn cái tội ăn cây táo rào cây sung rồi.
Linda nhấc tay tỏ ý bảo cô bình tĩnh, sau đó nói: “Không phải sa thải mà là tạm thời đình chỉ công tác trước, đợi chuyện lắng xuống mới quyết định.”
Nghe vậy Tô Lam mới thở phào một hơi.
Linda rất tinh ý nói: “Tôi nghĩ cô cũng cần bình tĩnh lại, về xem xét lại có thể tìm được chứng cứ chứng minh cô trong sạch hay không, hơn nữa cô tiếp tục ở lại đây cũng sẽ tăng thêm áp lực tâm lý của cô, cô nói xem có phải không?”
“Ừm.” Tô Lam gật đầu.
Mấy phút sau, Tô Lam như người mất hồn rời khỏi phòng làm việc của Linda.
Tô Lam quay về phòng làm việc, thu dọn sơ qua đồ đạc của mình, sau đó đeo balo chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cửa phòng làm việc của Tôn Ngọc Như mở ra, cô ta mang giày cao gót, lắc eo đi ra ngoài.
Tô Lam nhìn thấy ánh mắt Tôn Ngọc Như nhìn cô toát lên vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác và cảm giác hơn người, cô biết cô ta đến là muốn sỉ nhục cô mấy câu.
Quả nhiên, Tôn Ngọc Như đi tới trước mặt Tô Lam, khoanh hai tay trước ngực, miệng cười mà lòng không cười, nói: “Tô Lam, Linda nói cô tạm thời bị đình chỉ công tác, tôi nghĩ sau nay cô cũng đừng đến nữa, mấy cái thứ tạp nham này của cô chi bằng mang đi luôn đi, tránh để quay lại lấy thì phiền!”
Lúc nói câu này, Tôn Ngọc Như quét mắt nhìn đến chỗ ngồi của Tô Lam với vẻ khinh khỉnh.
Lúc này, Tô Lam tức giận đến nỗi ngực phập phồng, nhưng cô biết Tôn Ngọc Như muốn cô khiến cô nhếch nhác, khiến cô mất mặt trước biết bao nhiêu người, như vậy cô ta mới vui, mới đắc ý.
Thế nên Tô Lam sẽ không mắc lừa cô ta, cô chỉ cười khẩy nói: “Jessica, tôi chỉ tạm thời bị đình chỉ công tác, không phải bị sa thải, chắc chắn tôi sẽ quay trở lại!”
Nói xong, Tô Lam xoay người đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng lưng Tô Lam, Tôn Ngọc Như không ngờ đến lúc này rồi mà Tô Lam vẫn ra vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ngay sau đó, cô ta tức giận xoay người, không may bụng dưới bị đụng vào góc bàn sắc nhọn của Tô Lam, đau đến nỗi cô ta cong người, ứa cả nước mắt.
“Jessica, cô không sao chứ?” Lam Dịch Bân vội chạy tới hỏi, mọi người cũng đổ dồn ánh mắt nhìn Tôn Ngọc Như.
Tôn Ngọc Như cau mày, giận dữ chỉ vào bàn của Tô Lam, nói: “Sao cái bàn này lại vướng víu như vậy? Chuyển ra ban công ngay cho tôi!”
“Đúng, lập tức chuyển đi!” Lam Dịch Bân vội hùa theo.
“Hừ!” Sau đó, Tôn Ngọc Như xoay người đi về phía phòng làm việc của mình, có lẽ bụng dưới thật sự rất đau nên một tay cô ta luôn chống ở đó.
Sau khi Tôn Ngọc Như đi, một mình Lam Dịch Bân nghiến răng nghiến lợi đẩy bàn ra ban công từng chút một...
Tô Lam tức giận đi ra khỏi tòa nhà phía sau, trong lòng cực kỳ rầu rĩ.
Cô nên làm thế nào đây? Làm thế nào để rửa sạch oan ức này?
Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen phía trước lái vào tầm mắt cô.
Bentley màu đen, biển số phô trương, Quan Triều Viễn lại đến rồi!
Nhưng bây giờ còn chưa đến buổi trưa, có phải là hơi vội rồi không? Dù sao thì vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan ca mà.
Nhưng Linda là cấp cao, tất nhiên tan ca sớm một chút không khó gì, xem ra họ đã nóng lòng không đợi được đến tối mới gặp.
Khóe miệng Tô Lam nhếch lên, lộ ra nụ cười bất lực nhưng cũng toát vẻ lạnh lùng, sau đó cô xoay người đi về phía khác.