Tuy hai vụ án này đều là án nhỏ, nhưng cho dù là án nhỏ hay lớn Tô Lam vẫn cố gắng làm tốt nhất, chưa đến hai ngày đã giải quyết thành công tốt đẹp hai vụ án này, khách hàng rất hài lòng và báo cáo kết quả cho Linda.
Có lẽ Linda nhìn thấy Tô Lam thật lòng muốn chuyên tâm cho sự nghiệp, vì thế không ngừng giới thiệu khách hàng tới đây, tuy rằng đều là khách hàng nhỏ nhưng có thể giúp Tô Lam thu được lợi nhuận, quan trọng hơn là có thể nhanh chóng lấy được tiếng trong giới.
Sáng hôm nay, Kiều Tâm gõ cửa phòng làm việc của Tô Lam rồi đi vào, nhỏ giọng nói: “Tô Lam, có một người muốn gặp cậu, nói nhà tư bản do trợ lý Lâm Minh cử đến.”
Tô Lam nghe vậy nhíu mày.
Hai ngày này Quan Triều Viễn đi thành phố, sao anh cử người đến đây được?
“Để anh ta vào.” Tô Lam gật đầu.
Kế đó, Kiều Tâm làm động tác mời, sau đó một thanh niên trẻ mặc vest xám đi vào.
“Xin chào, tổng giám đốc Tô! Đây là danh thiếp của tôi, là trợ lý Lâm bảo tôi đến.” Người đó dùng hai tay đưa tấm danh thiếp cho cô.
Tô Lam nhận danh thiếp mới biết người này tên là Vương Đình Kiệt, lệch một chữ với đạo diễn lớn của phim điện ảnh, là giám đốc bộ phận công ty con của công ty Thịnh Thế.
Lúc này, Tô Lam đã biết được người này đến tìm mình để làm gì rồi, vì thế cô mới ngẩng đầu nói: “Anh Vương, tôi nghĩ anh có việc riêng để tìm tôi phải không?”
“Hôm nay tôi đến...” Vương Đình Kiệt đang muốn nói gì đó.
Nhưng Tô Lam lại cắt ngang lời anh ta: “Anh Vương, văn phòng tôi rất nhỏ, anh cũng thấy đó, chỉ có năm sáu người thôi, vì thế chúng tôi không thể tiếp nhận được công việc của Thịnh Thế, nếu như không có việc gì khác thì mời anh về cho!”
Tô Lam nói xong, đặt danh thiếp trong tay ra trước mặt Vương Đình Kiệt.
Nghe vậy, không chỉ Vương Đình Kiệt mà cả Kiều Tâm đang đứng trước cửa cũng ngạc nhiên.
Sau đó, Vương Đình Kiệt cười nói: “Tổng giám đốc Tô, là trợ lý Lâm dặn dò tôi đến đây, hơn nữa chúng tôi chỉ là công ty con của Thịnh Thế, vì thế công việc chúng tôi muốn làm cũng không lớn, chắc chắn công ty cô có thể đảm nhiệm được.”
Tuy Vương Đình Kiệt mang mối làm ăn đến nhưng lại bày ra vẻ nịnh nọt.
Lúc này, Tô Lam lại hơi mất kiên nhẫn, không muốn nói nhiều với anh ta nên nói thẳng: “Tôi nói tôi không nhận làm ăn với Thịnh Thế, Kiều Tâm, tiễn khách!”
Vương Đình Kiệt nghe thấy Tô Lam ra lệnh đuổi khách thì quay đầu nhìn Kiều Tâm rồi lại nhìn Tô Lam, không kìm được mà lắc đầu tiu nghỉu, nói: “Sao mà lại đẩy việc làm ăn ra khỏi cửa chứ, tôi quay về cũng khó ăn nói!”
Tô Lam quay mặt đi, không nói gì cả.
Cuối cùng, Vương Đình Kiệt chỉ đành bị Kiều Tâm tiễn đi.
Tuy Tô Lam biết chắc là ý tốt của Quan Triều Viễn nhưng cô không thể chấp nhận ý tốt này nữa, tránh sau này bản thân không thể rời khỏi anh.
Sau đó, Kiều Tâm lại chạy vào, đóng cửa phòng làm việc lại.
Cô ấy nằm dài trên bàn, chống cằm nói: “Cậu sao vậy? Từ chối làm ăn? Nhà tư bản người ta cũng là có ý tốt cho chúng ta mối làm ăn được chưa? Hơn nữa, cho dù việc làm ăn của Thịnh Thế bọn họ không đưa chúng ta làm thì cũng đưa người khác, chúng ta cũng đâu có thu thêm tiền, cậu cần gì phải vậy?”
Tô Lam không nói với Kiều Tâm việc mình lần trước đến thành phố thấy Quan Triều Viễn ăn cơm cùng một cô gái trẻ, vì thế cô cũng sẽ không nói ra nỗi lo lắng của mình.
Kế đó, Tô Lam cười nói: “Cậu nói chúng ta muốn dựa vào thực lực của mình mà gầy dựng công ty hay là muốn sau này trở thành công ty con của Thịnh Thế?”
“Đương nhiên là dựa vào thực lực... gầy dựng ra một công ty rồi.” Lúc này, Kiều Tâm mới gật đầu: “Ồ, tớ hiểu rồi, vì thế sau này chúng ta không thể nhận ý tốt của tư bản phải không?”
“Đúng, đây là nguyên tắc của tớ.” Tô Lam gật đầu nói.
Chiều hôm nay, Tô Lam ra ngoài gặp khách hàng, gặp khách hàng xong thì đã hơn ba giờ, Tô Lam thấy nơi này gần nhà mẹ nên mua đồ ở gần đó rồi đến thăm mẹ.
Tô Lam vừa bước vào thì thấy cửa nhà mẹ đã mở sẵn, hơn nữa còn nghe thấy tiếng của mẹ và một người đàn ông.
“Bà đi xem một chút được không?” Giọng người đàn ông rất sốt ruột.
“Tôi nói rồi, không đi!” Giọng mẹ rất kiên quyết.
Tô Lam vừa nghe đã biết giọng đó là của Tô Mạnh Cương, vừa nghe thấy Tô Lam đã tức giận.
Tô Lam xách đồ đi vào.
Tô Lam thấy mẹ đang ngồi trên sofa, sắc mặt nghiêm trọng và hơi khó coi. Tô Mạnh Cương cau mày đứng trước mặt bà ấy, bộ dạng cầu xin.
Tô Lam nghĩ Tô Mạnh Cương lại đến níu kéo mẹ cô tái hôn vì thế rất tức giận mà lên trước nói: “Tô Mạnh Cương, ông lại đến đây làm gì?”
Tô Mạnh Cương nhìn thấy Tô Lam thì tức giận nói: “Tao là ba mày, có đứa con gái nào mà gọi thẳng tên ba hay không?”
Tô Lam lạnh lùng cười: “Ba tôi chết lâu rồi!”
“Mày...” Tô Mạnh Cương tức giận giơ tay lên.
Lúc này Tô Lam lại không có chút sợ hãi nào, cô bước lên phía trước, trừng mắt nói: “Ông có giỏi thì đánh tôi đi, lần này chắc chắn tôi sẽ đưa ông vào đồn công an!”
“Mày...” Tô Mạnh Cương thấy Tô Lam ngang tàng thì bỏ tay xuống, lẩm bẩm: “Ông đây không chấp nhặt với mày, tao đến tìm mẹ mày giúp Tô Yên.”
Tô Lam nghe vậy thì nhíu mày: “Tô Yên làm sao?”
Tô Mạnh Cương trả lời: “Còn không phải tại tên Trịnh Hạo đáng chết đó, không phải bây giờ nó làm việc ở trường bồi dưỡng sao, nó yêu đương với cô lễ tân ở trường đó luôn rồi, Tô Yên tức quá mang Chi Chi đi tìm cô gái đó tính sổ!”
Tô Lam nghe vậy thì sững sờ!
Trịnh Hạo có phụ nữ bên ngoài? Tô Lam vừa nghe tin này đã cảm thấy không thể nào, Trịnh Hạo là một người đàn ông đàng hoàng, anh ta ghét nhất loại chuyện không ra gì như này, sao có thể làm vậy chứ?
Vì thế, giây sau Tô Lam chỉ vào Tô Mạnh Cương chất vấn: “Có phải ông lại xúi giục Tô Yên đi không?”
“Sao lại nói tao xúi giục chứ? Không lẽ Trịnh Hạo công khai tìm phụ nữ bên ngoài thì có lý?” Tô Mạnh Cương rống cổ lên phản bác.
“Nói Trịnh Hạo ngoại tình với cô lễ tân, các người có chứng cứ không?” Bất luận ra sao, Tô Lam cũng không thể tin lời này được.
“Sao không có chứng cứ? Tao theo dõi tụi nó, tận mắt thấy bọn nó đi thuê phòng nhiều lần rồi. Hơn nữa, Tô Yên còn phát hiện tin nhắn mập mờ của bọn nó trong điện thoại Trịnh Hạo!” Tôn Mạnh Cương kêu gào.