Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Nhìn thấy Minh An khóc lóc thảm thiết, Tô Lam không biết nói gì cho phải.
Cho dù Tô Lam có dỗ dành thế nào, Minh An cũng không thỏa hiệp.
Cuối cùng, Minh An khóc mệt, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Lam.
Tô Lam nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, nhìn nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt con trai, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù Tô Lam sẽ không nghe theo lời của Minh An, hủy bỏ hôn lễ với Quan Khởi Kỳ nhưng chuyện ngày hôm nay cũng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô.
Tối hôm đó, Tô Lam đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Quan Triều Viễn.
"Alo?" Mặc dù cô không cố ý nhớ số điện thoại của Quan Triều Viễn nhưng khả năng nhận biết số của cô lại rất tốt.
Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, đầu bên kia chần chờ một lúc mới nói: "Minh An ở cùng em đã hai ngày, tôi muốn đón nó về đây hai ngày."
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Nghe vậy, mặc dù Tô Lam không bỏ được Minh An nhưng dù sao thằng bé cũng không phải của riêng cô, vì vậy cô gật đầu nói: "Vậy để tôi đưa nó tới đó."
"Không cần, em còn có Xuân Xuân, không có phương tiện đi lại, để tôi tới đón thằng bé." Đầu dây bên kia nói nghe rất hợp lý.
"Được." Tô Lam nói.
Sau đó, Tô Lam vừa định cúp máy, Quan Triều Viễn lại vội vàng nói: "Chờ chút, Tô Lam, tôi... muốn gặp Xuân Xuân, có được không?"
Nghe vậy, tay cầm điện thoại của Tô Lam cứng đờ!
Xuân Xuân bây giờ đã được một tuổi, cô bé chưa được gặp ba lần nào, Quan Triều Viễn đưa ra yêu cầu như vậy, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Suy cho cùng, tất cả những gì Quan Triều Viễn làm với Xuân Xuân trong quá khứ đều có lý do, cô không thể tước đoạt tình thương của một người ba dành cho đứa con của mình.
Một lát sau, Tô Lam nói vào điện thoại: "Ba mươi phút nữa, anh đợi ở công viên cạnh nhà tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa Minh An và Xuân Xuân xuống."
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
"Được." Nghe được Tô Lam đã đồng ý, đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ.
"Tạm biệt." Tô Lam nói xong thì cúp máy.
Tuy rằng Tô Lam vẫn còn oán hận Quan Triều Viễn nhưng không giống nỗi căm hận lúc trước, dù sao anh cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho Minh An, lại còn dạy dỗ Minh An tốt như vậy.
Nhưng cô không quá ghét anh không có nghĩ là có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với cô, anh không có tư cách quyết định mọi chuyện như vậy, cô hoàn toàn không đồng ý với cách làm của anh.
Nửa giờ sau, Tô Lam nắm tay Minh An, chị Vu đẩy xe đầy có Xuân Xuân bên trong, một nhóm bốn người đến công viên dưới lầu.
Xa xa, Tô Lam nhìn thấy một bóng người màu đen đang đợi dưới tán cây đầy lá vàng.
Minh An vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn thì lập tức thoát khỏi tay Tô Lam, chạy về phía Quan Triều Viễn, vừa chạy vừa gọi thật to: "Ba, ba!"
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Nhìn thấy Minh An, Quan Triều Viễn đương nhiên tiến lên vài bước, bế Minh Anh lên, nhanh chóng xoay cậu bé một vòng trên không trung, khiến Minh An vui sướng hét lên.
Tô Lam có thể nhìn ra mối quan hệ của hai cha con rất tốt, Minh An rất phụ thuộc vào anh, mà anh cũng rất thương Minh An.
Tô Lam lấy xe đẩy từ tay chị Vu, từng bước đi về phía hai ba con.
Không thể phủ nhận rằng hai năm qua gương mặt của Quan Triều Viễn đã trải qua nhiều thăng trầm, khí chất ngời ngời năm đó đã kiềm chế lại rất nhiều, trở nên trầm ổn hơn, thâm trầm hơn mà cũng hấp dẫn hơn.
Ở anh luôn có một sức hút khó tả khiến phụ nữ khó lòng kiềm chế được, nhưng Tô Lam biết nếu ở gần anh, cô sẽ bị thương tích đầy mình thậm chí là vạn kiếp bất phục, cho nên cô đang cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.
Hai ngày qua, trong lòng cô đã nói với bản thân không chỉ một lần: Người cô chuẩn bị lấy là Quan Khởi Kỳ, cho dù anh là ba của hai đứa con cô thì sự thật này cũng không thể thay đổi, cuối cùng người cùng cô đi đến cuối đời chính là Quan Khởi Kỳ.1
Khi nhìn thấy Tô Lam và Xuân Xuân, Quan Triều Viễn đặt Minh An xuống đất, sau đó nắm tay Minh An, bước đến chỗ Tô Lam và Xuân Xuân.
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Khi nhìn thấy Tô Lam và Xuân Xuân, Quan Triều Viễn đặt Minh An xuống đất, sau đó nắm tay Minh An, bước đến chỗ Tô Lam và Xuân Xuân.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, sau đó mọi ánh mắt và tâm trí đều đổ dồn vào Xuân Xuân đang ở trong xe đẩy.
Xuân Xuân mặc một chiếc áo khoác mỏng màu hồng, trên đầu là một chiếc mũ hình con thỏ, một cặp mắt to tròn nhìn xung quanh, hoàn toàn mờ mịt trước tình huống hiện tại.
Sau khi quan sát Xuân Xuân, Quan Triều Viễn có vẻ hơi kích động, ngẩng đầu nhìn Tô Lam: "Tôi có thể bế con bé không?"
"Đương nhiên có thể." Tô Lam gật đầu.
Sợ Quan Triều Viễn tay chân vụng về, cô bước tới bế Xuân Xuân ra khỏi xe đẩy, sau đó bước đến chỗ Quan Triều Viễn, nhẹ nhàng giao đứa bé vào tay anh.
Quan Triều Viễn cẩn thận ôm Xuân Xuân vào lòng, bởi vì một bên cánh tay bị thương nên tư thế của anh hơi cứng ngắc, rất sợ làm Xuân Xuân ngã hoặc không thoải mái.
Miệng Xuân Xuân y y a a không ngừng, Quan Triều Viễn nhìn chăm chú vào con gái trong vòng tay mình, áp má vào khuôn mặt bầu bình của cô bé.
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Ngay giây phút đó, Tô Lam nhìn thấy sự phấn khởi và kích động trong mắt Quan Triều Viễn, cũng như tình yêu thương sâu sắc của người ba dành cho con gái.
Loại tình yêu theo bản năng này không thể giả bộ được, lúc này mũi Tô Lam hơi chua xót.
Dù sao từ lúc sinh ra đến giờ, Xuân Xuân chưa từng được hưởng qua tình yêu thương trọn vẹn của va mẹ, Xuân Xuân vẫn còn là một đứa trẻ, ngây ngô chưa biết gì nhưng người làm mẹ như cô thì cảm nhận được sự khó khăn đó.
Nhưng bây giờ nhìn con trai, con gái của mình đều khỏe mạnh đáng yêu, hoạt bát lại ngoan ngoãn, cô còn gì không hài lòng nữa? Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc này đều đến từ Xuân Xuân và Minh An.
Tô Lam lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mi, bên tai bắt đầu nghe thấy tiếng cười ha ha của Xuân Xuân.
Vừa nhìn lên thì thấy Quan Triều Viễn đang xoay tròn Xuân Xuân trên không trung. Xuân Xuân còn nhỏ không biết sợ là gì, chỉ thấy như vậy rất phấn khích, cánh tay của Quan Triều Viễn vẫn đang băng bó bằng thạch sao, Tô Lam hơi hoảng sợ, tiến lên một bước nhưng hai tay cứng lại giữa không trung, cô rất sợ Quan Triều Viễn sẽ vô ý làm Xuân Xuân bị ngã, nhưng...
Chương 265: Cùng nhau nuôi con
Lại không đành lòng ngăn cản, dù sao giờ phút này, Xuân Xuân đang rất vui vẻ.
Lúc này, Minh An bước tới, giơ tay ra hiệu cho Quan Triều Viễn dừng lại: "Ba, ba."
Quan Triều Viễn ôm Xuân Xuân vào lòng, nhìn xuống Minh An, nói: "Con cũng muốn ba cho con đi máy bay hả?" Nhưng Minh An bỗng lắc đầu nguầy nguậy, cau mày lại như ông cụ non: "Xuân Xuân còn bé, con gái là phải nhẹ nhàng, lỡ ba làm em bị ngã thì sao? Con thì khác, con đã lớn, hơn nữa còn là đàn ông con trai, con không sợ ngã!"
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi lắc đầu, mỉm cười.
Quan Triều Viễn cũng cười, nói: "Minh An nói đúng, là do ba nghĩ chưa thấu đáo, sau này sẽ không nâng Xuân Xuân lên cao thế nữa."
Dù sao Xuân Xuân cũng chưa quen với Quan Triều Viễn lắm, vui đùa một lát, anh trả lại Xuân Xuân cho Tô Lam.
Tô Lam bước tới đỡ Xuân Xuân khỏi vòng tay của Quan Triều Viễn, đặt cô bé vào xe đẩy.
Sau đó Tô Lam nói với Quan Triều Viễn: "Minh An trước tiên ở cùng anh mấy ngày, mấy ngày nữa tôi sẽ đến đón nó." Nghe vậy, Quan Triều Viễn hơi nhíu mày, nói: "Tô Lam, tiện đây em nói chuyện với tôi một lát được không?"
Chương 266: Xin đừng vu oan cho chồng tôi
Chương 266: Xin đừng vu oan cho chồng tôi
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu, do dự một lát mới lên tiếng: "Được."
Nói xong, cô đẩy xe đẩy đến trước mặt chị Vu, nói: "Chị Vu, chị giúp tôi trông Xuân Xuân và Minh An một lát nhé."
"Vâng." Chị Vu gật đầu, sau đó nắm tay Minh An, tay kia đẩy xe đi chỗ khác. Tô Lam biết mặc dù cô không muốn dính dáng gì đến Quan Triều Viễn nữa nhưng giữa họ còn có hai đứa trẻ, bất kể bây giờ hay sau này họ đều sẽ cùng nhau nuôi nấng hai đứa, cho nên tiếp xúc là chuyện không thể tránh khỏi, Tô Lam đã sớm nhận ra điều này.
Quan Triều Viễn xoay người ngồi xuống ghế, Tô Lam chọn ngồi ở đầu còn lại của hàng ghế, cách anh chừng nửa mét.
"Em và Khởi Kỳ... khi nào thì cử hành hôn lễ?" Quan Triều Viễn do dự một lát, cuối cùng cũng khó khăn mở lời.
"Ba ngày sau." Tô Lam trả lời.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, cuối cùng vẫn nói: "Tô Lam, em có định suy nghĩ kỹ lại lần nữa không?"
"Anh có ý gì?" Tô Lam dùng ánh mắt sắc bén nhìn Quan Triều Viễn, câu nói của anh khiến cô rất ngứa tai. Quan Triều Viễn đương nhiên nhận ra sự khó chịu của cô nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: "Dù sao giữa chúng ta còn có hai đứa trẻ, coi như không phải vì tôi, tôi cũng hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ lại, cuộc hôn nhân của em và Quan Khởi Kỳ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bọn trẻ sau này..." Nghe đến đây, Tô Lam cũng hiểu ra ý của Quan Triều Viễn, cho nên cô lập tức ngắt lời anh: "Quan Triều Viễn, tôi sẽ không thay đổi quyết định kết hôn với Quan Khởi Kỳ. Xuân Xuân từ khi sinh ra đã được anh ấy chăm sóc, anh ấy coi Xuân Xuân như con ruột của mình, mặc dù Xuân Xuân không có anh bên cạnh nhưng con bé vẫn được hưởng tình yêu thương của người ba là Quan Khởi Kỳ dành cho nó, vì vậy cuộc hôn nhân của tôi và Quan Khởi Kỳ đối với Xuân Xuân mà nói có lợi chứ không có hại, hơn nữa Minh An cũng rất hiểu chuyện, tôi nghĩ thằng bé sẽ dần dần thích ứng thôi!"
Chương 266: Xin đừng vu oan cho chồng tôi
Nghe được Tô Lam kiên quyết như vậy, tuy rằng trong mắt Quan Triều Viễn đầy vẻ đau khổ, nhưng cũng không thay đổi được gì, lúc này đây, anh cảm nhận được sâu sắc rằng mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, đối với chuyện xảy ra trước mắt dù anh có giỏi đến đâu cũng không thể làm gì được nữa.
"Tôi biết là tôi nợ em và Xuân Xuân, cũng có lỗi với Minh An, không thể để thẳng bé hưởng tình yêu thương của mẹ, tất cả đều là lỗi của tôi." Quan Triều Viễn tự trách.
"Anh không nợ tôi, mà tôi cũng chẳng nợ anh bất cứ điều gì. Tôi và anh vốn không chung đường, sau này không thể ở bên nhau. Xuân Xuân và Minh An đều là cốt nhục của anh, sau này anh cố gắng bồi thường cho bọn trẻ là được." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng giọng nói của Tô Lam nhất thời nghẹn lại.
Nghĩ về những ngày tháng gian khổ trong quá khứ, nghĩ đến những khó khăn mà Minh An phải chịu đựng, nghĩ đến Xuân Xuân, cô cảm thấy để có được ngày hôm nay thật sự không dễ dàng chút nào.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Tô Lam, trái tim của Quan Triều Viễn nhói lên một cái, vô cùng đau đớn.
Anh đưa tay vào túi, nắm lấy một góc khăn tay, nhưng khi nhìn thấy vẻ tuyệt tình trong mắt cô, anh lại không lấy khăn tay ra, chỉ cảm thấy có một hòn đá đang đè lên ngực, khiến người ta không thể thở nổi.
Chương 266: Xin đừng vu oan cho chồng tôi
Ngay sau đó, Tô Lam điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn cần bàn lại về cách nuôi dạy Minh An và Xuân Xuân." Minh An và Xuân Xuân đều là những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ, Tô Lam đã suy nghĩ về điều này rất lâu, cô không muốn ích kỷ tước đoạt quyền được hưởng tình yêu thương của cha mẹ của hai đứa nhỏ, cho nên cô muốn hai đứa con đồng thời có được hai loại tình thương này. Nhưng cô và Quan Triều Viễn không thể quay lại với nhau, nên lúc này họ cần phải bàn bạc kế hoạch nuôi dạy con cho hợp lý.
"Em nghĩ thế nào?" Quan Triều Viễn hỏi. Tô Lam chần chờ một lát mới nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ xong, muốn xin ý kiến của anh. Hiện tại Minh An đã đi học mẫu giáo, Minh An cần cả ba lẫn mẹ, tôi nghĩ hay là từ thứ hai đến thứ sáu Minh An sẽ ở cùng anh, đến thứ bảy, chủ nhật sẽ sang chỗ tôi?"
"Cứ theo lời em nói đi." Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Thấy anh đồng ý, Tô Lam nói thêm: "Còn về Xuân Xuân, bây giờ con bé còn quá nhỏ, cần sự chăm sóc của mẹ hơn. Vì vậy tôi nghĩ để Xuân Xuân tiếp tục sống cùng tôi, khi nào nhớ con bé, anh có thể đến gặp bất cứ lúc nào, hoặc nếu anh có thời gian, muốn dẫn con bé đi chơi lâu hơn một chút cũng không có vấn đề gì cả. Anh thấy thế nào?"
Đây là kế hoạch mà Tô Lam nghĩ ra sau khi đắn đo suy nghĩ suốt hai ngày qua, cô nghĩ như vậy là tốt nhất cho hai đứa trẻ. Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát mới nói: "Ở giai đoạn này thì tôi hoàn toàn đồng ý với em, các con còn nhỏ nên chỉ có thể làm như vậy. Nhưng khi các con lớn hơn, tôi muốn Xuân Xuân và Minh An có thể sống cùng tôi, lúc bình thường em có thể đến thăm bọn trẻ bất cứ lúc nào, cuối tuần cũng có thể đưa bọn trẻ đi chơi."
Chương 266: Xin đừng vu oan cho chồng tôi
Nghe vậy, Tô Lam lập tức phát hỏa: "Quan Triều Viễn, anh muốn độc chiếm cả hai đứa con của tôi sao?" Đương nhiên cô không thể chấp nhận được cách làm này của anh, Minh An thì còn chấp nhận được, nhưng Xuân Xuân là cô nuôi dạy từ nhỏ, sao cô có thể để Xuân Xuân qua sống cùng Quan Triều Viễn được? Chuyện này có khác gì moi tim gan của cô ra không? Hai đứa con không đứa nào sống cùng cô, làm sao mà cô chịu được?
Thấy Tô Lam vô cùng kích động nhưng Quan Triều Viễn vẫn bình tĩnh như thường: "Tô Lam, có thể bây giờ em không thể chấp nhận được, nhưng em suy nghĩ mà xem, sau khi em và Quan Khởi Kỳ kết hôn, hai nhất định sẽ có con riêng, đến lúc đó em không thể toàn tâm toàn ý đối xử với con của chúng ta, dù sao chúng cũng không phải cùng cha cùng mẹ, sau này còn có thể bị ghẻ lạnh, Quan Khởi Kỳ không phải thánh nhân, nó sẽ yêu thương con của nó hơn, sống trong một gia đình phức tạp như vậy, nhất định không có lợi cho sự trường thành của bọn trẻ!"
"Khởi Kỳ sẽ không đối xử bên nặng bên nhẹ." Tô Lam quả quyết nói.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn cười chế nhạo, nói: "Quan Khởi Kỳ không tốt như em nghĩ đâu, bản chất con người là ích kỷ."
Nghe vậy, Tô Lam bất mãn nhìn Quan Triều Viễn, nói: "Quan Triều Viễn, Khởi Kỳ sẽ sớm trở thành chồng tôi, xin anh đừng vu oan cho anh ấy trước mặt tôi như vậy!"
Tô Lam nói rất nặng lời, Quan Triều Viễn thu lại ánh mắt, nói: "Được, vậy chúng ta không nhắc tới nó nữa, nhưng tôi vẫn phải nói đây là thực tế mà bất kỳ ai tái hôn cũng đều phải đối mặt, tôi nghĩ không cần tôi nói nhiều em cũng hiểu được."
Tô Lam biết những gì Quan Triều Viễn nói là đúng, nhiều đứa trẻ sống trong gia đình có cha mẹ đơn thân hoặc tái hôn với người khác sẽ không được khỏe mạnh về tinh thần, cô và Tô Yên cũng coi là mẹ đơn thân nên đương nhiên hiểu hơn ai hết những khó khăn mà họ phải trải qua. Nhưng cô tin rằng sau này dù cô và Quan Khởi Kỳ có con riêng, anh ấy cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Xuân Xuân và Minh An. Nhưng bọn trẻ sẽ dần dần lớn lên, sau này ắt sẽ phát sinh nhiều vấn đề, chẳng hạn như bây giờ Minh An khóc lóc van xin cô đừng kết hôn với Quan Khởi Kỳ, đây cũng là chuyện khiến cô đau lòng nhất. Ngay sau đó, Tô Lam cười mỉm mai, hỏi Quan Triều Viễn: "Quan Triều Viễn, tương lai anh cũng sẽ kết hôn và có con với người phụ nữ khác, cho nên anh cũng không đủ tư cách nói với tôi điều này!"