Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có phải là không tiện nói cho con biết không?” Thấy mẹ úp úp mở mở như vậy, Tô Lam không khỏi mím môi.



Sở Thanh Diên lại nói: “Có gì mà không thể cho con biết đâu? Yên Yên đang khuyên mẹ tái hôn với ba con.”



Nghe vậy, Tô Lam lập tức sững sờ!



Sau khi lấy lại tinh thần, cô vội hỏi: “Mẹ, mẹ đồng ý với Tô Yên sẽ suy nghĩ chuyện này ư?”



Bây giờ Tô Lam thật sự không biết Tô Yên đang nghĩ gì trong đầu nữa, nhiều năm như vậy, ba mẹ con các cô vẫn nương tựa nhau mà sống, trước đây cô ta còn hận Tô Mạnh Cương hơn cả mình, nhìn thấy ông ta là chán ghét, bây giờ thế mà cô lại lại thuyết phục mẹ tái hôn với Tô Mạnh Cương.



Sở Thanh Diên cũng không biết phải làm sao: “Đây chỉ là kế hoãn binh thôi, sao mẹ có thể quay đầu được chứ? Đời này của mẹ cũng chỉ vậy thôi, không định tìm nữa, cũng sẽ không làm lành với Tô Mạnh Cương.”



Nghe vậy, Tô Lam mới xem như yên tâm: “Vậy vì sao mẹ không từ chối thẳng cô ta?”



Nói đến đây, Sở Thanh Diên thở dài: “Con không biết, Tô Mạnh Cương ở nhà của Yên Yên, có tác dụng gì tốt đâu? Ông ta sẽ ra mấy ý kiến tồi tệ cho Yên Yên, làm cho quan hệ của con bé với A Hạo trở nên tồi tệ hơn. Mẹ không muốn để Tô Mạnh Cương ở lại nhà của Yên Yên nữa, nhưng ông ta không còn chỗ nào để đi nữa…”



Lúc này, cuối cùng Tô Lam cũng hiểu được ý tốt của mẹ, nhưng ý tốt thì là ý tốt, nếu như làm lành với Tô Mạnh Cương, chắc chắn mẹ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, từ đây sẽ không còn được sống yên ổn nữa.



“Mẹ, hôn nhân của Tô Yên có lẽ đã không thể cứu nữa rồi, mẹ tuyệt đối đừng làm khổ mình, nếu mẹ tái hôn với Tô Mạnh CƯơng, cả đời này của mẹ sẽ không còn ngày tháng yên ổn nữa!” Tô Lam nắm lấy tay mẹ, nói một cách khẩn khoản.



Nghe vậy, ánh mắt của Sở Thanh Diên tối đi: “Sao mẹ lại không biết đạo lý này được chứ, nhưng Yên Yên và A Hạo thật sự không thể tốt lên sao?”



Mặc dù Tô Lam không đành lòng để mẹ lo lắng, nhưng bây giờ cô chỉ có thể ăn ngay nói thật, cô không thể trừng mắt nhìn mẹ rơi vào hố lửa.



Tô Lam xoay người vào phòng bếp một lần nữa, vừa lặt rau vừa nói: “Mẹ nhìn dáng vẻ bây giờ của Tô Yên đi, A Hạo sẽ thích một đứa cả ngày ăn không ngồi rồi lại còn cạnh khoé khắp nơi sao?”



Sở Thanh Diên theo vào phòng bếp, gật đầu, buồn rầu nói: “Yên Yên thay đổi rồi, không còn là đứa trẻ giản dị hoạt bát trước đây nữa, bây giờ con bé ngày nào cũng dạo phố mua sắm, vào thẩm mỹ viện, tập gym, nếu không thì đi đánh mạt chược với mấy quý bà. Chi Chi bị ông nội bà nội đưa vào trường mẫu giáo quốc tế, mẹ khuyên con bé đi tìm công việc, dù sao có nói thế nào thì con bé cũng là sinh viên, tuổi còn trẻ, không thể mặc bản thân hoang phế như thế, như con bé chẳng hề nghe lọt tai, vẫn tiếp tục sống những ngày mơ mơ màng như thế.”



Tô Lam cau mày, mặc dù lo lắng, nhưng bây giờ cũng không thể thay đổi gì cả.



Sở Thanh Diên lại bắt đầu nói, tiếp tục lải nhải với Tô Lam: “A Hạo mấy tháng nay tìm được một trường học đào tạo, nghe nói tiền lương rất cao, dù sao nó cũng là giáo sư đại học, bây giờ mỗi tháng cho Tô Yên hai vạn làm chi phí trong nhà, Tô Yên mỗi tháng đều xài bằng sạch mới thôi.”



“Có phải Tô Yên cho rằng xài tiền của Trịnh Hạo sẽ có thể giải trừ nỗi oán hận của mình với anh ta hay không?” Tô Lam lắc đầu.



“Haiz, Trịnh Hạo cũng vậy, vừa tan làm là về nhà với con bé, nhưng theo như Yên Yên nói mỗi ngày đều không ở nhà, gọi điện thoại thì nói là tăng ca, nên có khi Yên Yên mấy ngày liền đều không nhìn thấy nó. Haiz, con nói xem Yên Yên phải sống sao đây? Chuyện này đến khi nào mới tốt lên đây?” Sở Thanh Diên vừa nhào bột vừa bày ra vẻ mặt đau buồn sầu khổ.



Nhìn dáng vẻ buồn rầu của mẹ, Tô Lam chỉ có thể khuyên rằng: “Mẹ, đây đều là do bản thân Tô Yên lựa chọn, nếu cô ta đã không từ thủ đoạn muốn níu giữ cuộc hôn nhân này thì cô ta phải biết người phải chịu trói buộc trong cuộc hôn nhân này không chỉ có một mình Trịnh Hạo, mà còn có cô ta.”



“Nếu không, có đôi khi mẹ thật sự rất muốn khuyên con bé hãy ly hôn với Trịnh Hạo đi, dù sao con bé vẫn còn trẻ, có thể bắt đầu lại từ đầu.” Sở Thanh Diên cau mày, nói.



Tô Lam lại cười khổ, nói: “Nếu muốn bắt đầu lại từ đầu thì chỉ có thể tự mình độc lập, bây giờ cô ta không thể độc lập về kinh tế, cũng không thể độc lập về tinh thần, sao có thể bắt đầu lại từ đầu đây? Mẹ, chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng cô ta sẽ giải quyết ổn thoả mà thôi.”



“Cũng chỉ đành vậy thôi.” Sở Thanh Diên vô lực gật đầu.



Sau đó, Sở Thanh Diên đổi chủ đề sang Tô Lam: “Đúng rồi, con và Triều Viễn dọn đến ở cùng nhau cũng đã lâu rồi, chừng nào các con tái hôn vậy?”



“À, gần đây anh ấy đang bận, đợi ít lâu nữa rồi nói sau.” Tô Lam ậm ừ đáp.



“Đứa nhỏ này, tái hôn chỉ là thủ tục thôi, có bận bao nhiêu đâu? Đến cục dân chính nửa tiếng là nhận được giấy kết hôn rồi.” Sở Thanh Diên nói.



Tô Lam lại cười, nói: “Mẹ, Triều Viễn nói… Bọn con chưa từng tổ chức hôn lễ, lần này muốn làm long trọng một chút, cho nên cần nhiều thời gian chuẩn bị, không cần gấp.”



“Chuyện của các con thì các con tự mình quyết định, mẹ không quản nhiều được như vậy. Ôi, hai chị em con không có đứa nào để mẹ bớt lo.” Cuối cùng, Sở Thanh Diên lắc đầu, không nói gì nữa.



Thấy mẹ không vui, Tô Lam vội đưa nhân đã làm xong đến trước mặt mẹ, cười đùa cợt nhả: “Mẹ, mẹ ngửi xem nhân con làm có thơm hay không? Không thêm thì con bỏ thêm chút dầu mè.”



Sở Thanh Diên cúi đầu ngửi, không khỏi nhíu mày: “Con bé chết tiệt, con bỏ bao nhiêu dầu mè rồi hả?”



Tô Lam vươn tay cầm chai dầu mè qua ra dấu: “Bỏ vào chừng này.”



Sở Thanh Diên vừa thấy chai dầu mè ít đi cả nửa chai thì không khỏi nhắm mắt lại, lải nhải: “Con bỏ nhiều vậy làm gì?”



Tô Lam lại vừa nhồi nhân vừa cười nói: “Mẹ, trước đây điều kiện nhà chúng ta không được tốt, không nỡ dùng dầu mè, bây giờ chúng ta có thể dùng nhiều hơn rồi.”



“Vậy cũng không thể xem dầu mè như nước mà dùng vậy chứ?” Sở Thanh Diên thật là khóc không ra nước mắt.



Tô Lam lại quay người cười trộm, bởi vì cô đã thành công dời lực chú ý của mẹ lên dầu mè…



Một tiếng sau, hai dĩa sủi cảo thơm phức được bày lên bàn.



Tô Lam cùng Sở Thanh Diên ăn sủi cảo một cách vui vẻ.



Ăn xong, Tô Lam thầm tính trong lòng, nói thẳng: “Mẹ, nếu mẹ cảm thấy ở Giang Châu không vui thì chi bằng con đến thành phố mua một căn nhà, mẹ dọn qua đó ở? Như vậy sau này đỡ phải bị Tô Mạnh Cương dây dưa.”



Nghe vậy, Sở Thanh Diên sững sờ rất lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không được, bây giờ Yên Yên thành ra như vậy, sao mẹ có thể yên tâm được? Về con mẹ đã yên tâm, trong lòng mẹ vẫn luôn có cảm giác không yên ổn, cảm thấy Yên Yên cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ có chuyện.”



“Mẹ, Tô Yên đã lớn rồi, có thể có chuyện gì chứ?” Tô Lam nhíu mày, mặc dù trong lòng cô cũng có cảm giác không yên.



Cuối cùng Sở Thanh Diên vẫn nói một cách kiên quyết: “Được rồi, mẹ biết con có hiếu, nhưng chuyện này không thể thương lượng, mẹ phải ở Giang Châu coi chừng hai chị em các con, chờ khi cuộc sống của hai chị em con ổn định rồi, mẹ mới suy xét chuyện rời khỏi Giang Châu.”



Thấy thái độ của mẹ vô cùng kiên quyết, Tô Lam cũng chỉ đành không nhắc tới nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK