Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Không hài lòng
Quan Triều Viễn ngóng theo bóng lưng Tô Lam, cố ý lớn tiếng nói: "Tôi nghe nói gần đây ở quảng trường này có xảy ra vài vụ án mạng hiếp trước giết sau, bây giờ hung thủ vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, cảnh sát nghi ngờ hung thủ chính là dân cư ở khu vực lân cận."
Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía u ám tối tăm, tiếng gió thổi lá cây nổi lên thôi mà đã khiến cho người ta sợ hãi tới như vậy, lưng đột nhiên ớn lạnh!
Ngay sau đó cô quay người mở cửa xe, nhanh chóng ngồi lên ghế lái phụ, cài dây an toàn lại.
Anh nhìn một loạt động tác liên tục của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười như có như không, giẫm mạnh lên chân ga, xe lập tức lái vào đường cái.Trong xe im ắng, cô sờ lên gương mặt nóng bỏng, cảm giác vừa rồi thật sự rất mất mặt: "Vừa rồi đã để cho anh chê cười rồi."
"Tôi chưa từng có thói quen nhìn người khác rồi chê cười." Mặt anh không chút cảm xúc nhìn về phía trước.
Ý của anh là nói cô lấy lòng dạ tiểu nhân của bản thân đi đo lòng quân tử của anh ấy à? Cô thật sự muốn đưa tay ra vỗ lên gương mặt trương đến cứng ngắc kia của anh, nhìn xem rốt cuộc có phải không hề co giãn chút nào hay không, nếu không sao mỗi ngày đều là cái dáng vẻ chết tiệt này chứ.
Nói chuyện với anh nửa câu cũng không hợp, cô quay đầu nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói thêm câu nào nữa.
Hơn mười mấy phút sau, xe dừng ở trước khu chung cư nhà cô.
"Cám ơn tổng giám đốc Quan." Cô tháo dây an toàn, vẫn nói một câu cám ơn, dù sao người ta cũng đưa cô đến tận cửa nhà. Cặp mắt anh liếc qua mặt ngoài khu chung cư, sau đó nói: "Không cần cảm ơn tôi, dù sao cô cũng là nhân viên của Thịnh Thế, lỡ như cô có xảy ra chuyện gì ngoài muốn thì công ty còn phải trả thêm một phần chi phí mai táng cho cô nữa."
Lời này làm cho cô lập tức nổi đóa, làm gì có ông chủ nào trù ẻo nhân viên chết như vậy chứ?
"Tổng giám đốc Quan yên tâm đi, Tô Lam tôi chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, tiền đó anh vẫn nên giữ lại cho bản thân mình dùng đi!" Cô nói xong lập tức xuống xe, đóng mạnh cửa xe lại.
Vèo!
Ngay sau đó, xe lập tức lao nhanh ra ngoài.
"Phụt! Miệng chó không mọc ra được ngà voi." Cô nhìn theo phương hướng xe lái rời đi nhổ một ngụm nước bọt.
Cô vừa về nhà, em gái Tô Yên lập tức phát hiện ra khuôn mặt sưng đỏ của cô."Chị, mặt của chị bị sao vậy?"
Mẹ Tô vừa nghe đã lập tức bước tới đây, thấy mặt của cô vội vàng hỏi: "Là ai đánh? Có phải là ba con không?"
"Mẹ, mặc dù con ăn phải một cái tát nhưng cũng đã trả lại hai cái tát rồi, chúng ta không có chịu thiệt đâu!" Cô nhìn đến dáng vẻ đau lòng của mẹ, giả vờ bày ra ra vẻ mặt ung dung.
Mẹ Tô vừa dùng túi chườm đá chườm lạnh cho cô vừa nói: "Lam Lam à, con đừng có để ở trong lòng, ba của con chắc chắn là nghe Hồ Tinh châm ngòi xúi giục rồi."
Cô tức giận ném túi chườm đá ra, hét lên: "Mẹ, nhiều năm như vậy Tô Mạnh Cương chưa hề quan tâm tới mẹ, sao mẹ còn nói giúp cho ông ta như vậy? Bây giờ mẹ và ông ta không hề có một chút quan hệ nào, hai người chính là người qua đường, hơn nữa còn không bằng người qua đường, là kẻ thù!"
Mẹ chính là như vậy, tính cách nhu nhược không có chủ kiến, ba chính là trời là đất của bà, ly hôn đã nhiều năm như vậy rồi mà Tô Mạnh Cương ở trong lòng của bà vẫn là chồng bà, điều mà cô căm hận nhất chính là điều này. "Suy cho cùng ông ấy cũng là ba của các con." Giọng nói của mẹ Tô rất nhỏ.
Cô nhìn đến dáng vẻ khúm núm của mẹ, trong lòng lại chua xót từng đợt, giọng điệu cũng mềm mỏng xuống một chút: "Mẹ, con mệt rồi, con trở về phòng nghỉ ngơi đây."
Cô bực bội bước vào căn phòng của mình, trên mặt đau nhức giống như bị lửa thiêu, may mà ngày mai là cuối tuần, nếu không ngay cả ca làm cũng không có cách nào đi làm được.
Cộc cộc…
Mấy phút sau, sau khi cửa bị gõ hai lần, giọng nói của mẹ Tô truyền vào:
"Lam à, vừa rồi đã quên nói với con, chị em tốt của mẹ giới thiệu cho con một giáo sư đại học, bây giờ mặt của con không tiện, mẹ giúp con hẹn đến cuối tuần gặp mặt nhé!"
Từ khi bạn trai cũ có chân sau, mẹ đi tới đâu cũng tìm người giúp cô giới thiệu đối tượng, cô mà phản đối thì mẹ sẽ khóc bù lu bù loa lên, ép cô không thể không đi xem mắt.
Chương 8: Thân thiết
Vào buổi chiều một tuần sau, cô đang ngồi ở đại sảnh một nhà hàng phương Tây rất lãng mạn để chờ đối tượng xem mắt.
Bà mối nói đối phương trẻ tuổi đẹp trai, là giáo sư đại học, cô đối với loại thú giống này thật đúng là không có ấn tượng gì tốt cả.
Đúng bảy giờ, một người đàn ông mặc quần tây xám, áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng ngồi ở trước mặt của cô.
"Xin chào, tôi là Trịnh Hạo, hai mươi chín tuổi, là người địa phương, bây giờ đang giảng dạy tại Đại học Phương Nam." Lời dạo đầu của đối phương rất đơn giản rõ ràng.
Cô quan sát cặp mắt đối phương, hất cằm nói: "Tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh."
Người trước mặt lịch sự nhã nhặn, cả người toát ra khí chất thư sinh nhẹ nhàng, chắc hẳn không phải là thú giống. Cô thực sự không muốn kích thích anh ta, nhưng nếu không kích thích anh ta thì sẽ không thể nào thoát thân được."Nếu như tôi không biết thì sẽ không nói, còn nếu như biết tôi sẽ nói hết." Trịnh Hạo mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề.
"Có nhà ba phòng hai sảnh không?" Cô liếc mắt nhìn anh ta một chút.
Mặc dù Giang Châu không phải là tỉnh lỵ nhưng còn phồn vinh và phát triển hơn cả tỉnh lị, giá nhà ở bên kia cũng có tiêu chuẩn nhất định, người trẻ tuổi muốn có một căn hộ ba phòng hai sảnh hơn một trăm mét vuông, nếu như không phải gia cảnh giàu có thì phải là người có năng lực thực sự nổi bật.
Câu hỏi này khiến cho Trịnh Hạo bật cười: "Bây giờ tôi đang sống trong một căn nhà rộng hai trăm mét vuông."
Cô sửng sốt, nghĩ thầm: "Chắc chắn là cả nhà gom góp lại sử dụng hình thức đặt cọc trả góp từ từ, hơn nữa còn là ở vùng ngoại ô nơi mà thỏ còn chẳng muốn đi ị."
Cô lập tức hỏi tiếp: "Có Audi A6 không?" Nụ cười của Trịnh Hạo càng sâu: "Chiếc xe thay đi bộ bây giờ của tôi là Land Rover. Nếu cô thích Audi thì sau này tôi có thể đổi lại!"
Cô như bị nghẹn bánh bao, há miệng thở dốc, tạm thời không nói thêm được lời nào, thay vào đó Trịnh Hạo lại dùng ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm vào cô.
Tim cô đập thình thịch, ném ra tiếp một câu: "Tôi không phải xử nữ!"
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta ở phía đối diện, thầm nghĩ: "Tôi không tin anh không quan tâm chút nào!"
Trịnh Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vậy mà bật cười nói: "Tôi không có phức tạp hóa chuyện trinh tiết."
Tính tình của cô lập tức bị anh ta châm ngòi, cô vỗ bàn nói: "Không phải là đầu óc anh có bệnh đó chứ? Anh có một căn nhà lớn, có xe sang, bản thân đẹp trai phóng khoáng, còn là một giáo sư đại học. Sao anh lại tìm đến người như tôi vậy?""Cô có gì không tốt sao?" Trịnh Hạo nhìn cô thật sâu.
"Từ nhỏ ba tôi đã bỏ đi với tiểu tam, tôi sống trong gia đình mồ côi ba, bây giờ mẹ và em gái của tôi đều phải dựa vào tôi nuôi dưỡng. Bạn trai cũ của tôi nói rằng tôi không được dịu dàng, không được nữ tính, so với con gái nhà giàu được đi nước ngoài, tôi..." Cô một hơi nói ra hết những thứ này, sau đó lại không biết nên nói cái gì.
"Còn gì nữa không?" Trịnh Hạo nhìn cô cười.
"Không." Cô cúi đầu uống nước trái cây, cô đã phơi bày hết toàn bộ khuyết điểm, vì sao đối phương còn chưa chịu rút lui nữa?
"Cô là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng thấy. Thực ra tôi cũng rất chán ghét những buổi hẹn hò xem mắt, nhưng tôi không ghét kết giao bạn bè. Chúng ta bắt đầu từ bạn bè bình thường, chắc là cô không phản đối chứ?"
Cuối cùng Trịnh Hạo đưa cho cô một tấm danh thiếp. Cô nhận lấy danh thiếp, được Trịnh Hạo bao ăn cơm, chưa kể hai người còn trò chuyện rất vui vẻ, có nhiều bạn bè thì sẽ nhiều hơn một con đường, thực ra cô cũng không có ghét bỏ anh ta.
Trịnh Hạo cứ khăng khăng muốn đưa cô về nhà, cô từ chối cũng không tốt, đành phải đứng ở cửa nhà hàng đợi anh ta đến bãi đậu xe lấy xe.
"Tô Lam phải không?" Sau lưng đột nhiên có người gọi cô.
Cô quay người lại, nhìn thấy là người quản lý trực tiếp của cô, Tào Kiến Lập.
"Quản lý Tào, anh cũng tới đây ăn cơm sao?" Cô hơi ngạc nhiên.
Lúc này cô nhìn thấy Quan Triều Viễn và một vị doanh nhân đúng lúc vừa bước ra khỏi cửa chính nhà hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK