Chương 267: Khiếp sợ
Chương 267: Khiếp sợ
"Sau này tôi sẽ không kết hôn nữa." Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Lam.
Nghe vậy, tim Tô Lam đập loạn một nhịp.
Sau đó, cô lại cười chế giễu, nói: "Sau này anh có kết hôn hay không không phải chuyện của tôi, anh không cần nói cho tôi biết chuyện này."
"Nhưng chuyện này liên quan đến con của chúng ta." Quan Triều Viễn cau mày nói.
Nghe vậy, Tô Lam cũng nhíu mày.
Quan Triều Viễn do dự một lát, mới nói: "Tôi đã có Minh An và Xuân Xuân, vậy nên sau này tôi không cần kết hôn nữa, điều này cũng sẽ có lợi cho sự lớn lên của các con."
Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải người dễ dàng đưa ra lời hứa, suy nghĩ này của anh khiến cô cảm động, nhưng đường đời hẵng còn dài, ai nói trước được tương lai?
Vì vậy, Tô Lam đứng lên nói: "Nếu anh không phản đối kế hoạch nuôi con hiện tại mà tôi đưa ra thì tạm thời cứ làm như vậy đi. Còn chuyện tương lai, không ai nói trước được điều gì, đến lúc đó tôi sẽ tùy theo tình hình mà quyết định!"
Chương 267: Khiếp sợ
Quan Triều Viễn biết Tô Lam muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây, vì vậy anh cũng chậm rãi đứng lên, gật đầu nói: "Tôi đồng ý."
"Tôi đi gọi Minh An qua đây." Tô Lam quay người đi tới chỗ Minh An.
Quan Triều Viễn nhìn lưng cô, nói: "Ba ngày nữa em kết hôn, sau đám cưới tôi sẽ đưa Minh An đến chỗ em, tránh ảnh hưởng đến đám cưới của em!"
Tô Lam dừng lại, rốt cuộc cũng không quay đầu nhìn lại, cô có thể nghe ra giọng điệu châm chọc của anh, cô lớn tiếng nói: "Cảm ơn anh đã thông cảm!"
Nói xong, cô tiếp tục bước về phía trước.
Vài phút sau, Quan Triều Viễn dắt tay Minh An rời đi.
Nhìn thấy Minh An cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại, Tô Lam cảm thấy rất bức bối, nhưng không thể làm gì được.
Sau đó, chị Vụ đẩy Xuân Xuân qua.
"Xuân Xuân đói rồi, đã đến giờ cho con bú." Chị Vu cười nói.
Chương 267: Khiếp sợ
Tô Lam đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực, nói với chị Vu: "Tôi muốn đi dạo một lát, chị đưa Xuân Xuân về uống sữa đi."
"Được." Sau đó, chị Vu đẩy Xuân Xuân về nhà. Tô Lam đi bộ trong vô định trong công viên, nghĩ lại thì những lời Quan Triều Viễn nói lúc nãy cũng có lý, nhưng cô sẽ không bao giờ quay lại trước kia, cô và Quan Triều Viễn không thể quay lại được nữa. Hơn nữa, cô có lòng tin với Quan Triều Viễn, thậm chí cô còn nghĩ sau này mình có thể không sinh thêm cũng được, nhưng như vậy có vẻ quá bất công với Quan Khởi Kỳ, dù sao anh ấy cũng cần một đứa con ruột...
Không biết đã qua bao lâu, Tô Lam vừa định về nhà thì lúc đến trước một khóm hoa chi bùi, cô chợt nhìn thấy Quan Khởi Kỳ ở ngay phía trước.
Nhìn thấy anh ấy, Tô Lam không khỏi vui mừng, thầm nghĩ: Sau khi trở về, nhất định là nghe chị Vu nói cô đang ở đây nên không an tâm, đến đây tìm cô, chắc là vậy rồi?
Quan Khởi Kỳ chính là như vậy, luôn đối xử ân cần, chu đáo với cô, lại coi Xuân Xuân như con ruột, sau này dù có con riêng, anh ấy cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Xuân Xuân và Minh An, Tô Lam có niềm tin vững chắc vào điều này.
Sau đó, Tô Lam vẫy tay gọi Quan Khởi Kỳ qua.
Chương 267: Khiếp sợ
Nhưng lời nói còn chưa thoát khỏi miệng, cô đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông trông giống như dân xã hội đen đang tiến lại gần Quan Khởi Kỳ.
Nhìn thấy hai người kia một béo một gầy, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Sao hai người này lại quen mắt vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi?
Bàn tay Tô Lam cứng đờ giữa không trung, bởi vì cô nhanh chóng nhớ ra hai người một béo một gầy kia chính là hai tên khốn khiếp định cưỡng hiếp cô ở Thanh Sơn hai năm trước.
Đột nhiên nhìn thấy hai tên này xuất hiện ở đây, Tô Lam vừa khiếp sợ lại vừa căm phẫn, cô có thể lập tức gọi cảnh sát đến bắt cả hai tên về đồn.
Nhưng sao hai tên này lại ở cùng với Quan Khởi Kỳ? Tô Lam thấy hai tên kia hình như đang cãi nhau với Quan Khởi Kỳ, chẳng lẽ họ quen biết nhau?
Giây tiếp theo, Tô Lam theo bản năng ngồi sụp xuống, để hàng cây chi bùi phía trước chắn trước người mình.
Giờ phút này, cả người Tô Lam đều run lên, hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy, có vẻ Quan Khởi Kỳ đang làm giao dịch gì đó với bọn chúng.
Chương 267: Khiếp sợ
Sau đó, Tô Lam từ từ tiến đến bên cạnh lùm cây chi bùi, bí mật theo dõi hành động của Quan Khởi Kỳ và hai tên khốn kia.
Tô Lam thấy Quan Khởi Kỳ nói mấy câu với hai tên kia, sau đó từ trong bộ vest lấy ra một cái phong bì dày đưa cho tên béo, tên béo nói thêm một câu, sau đó cùng tên gầy rời đi.
Lúc này, Tô Lam cực kỳ khiếp sợ!
Cô có thể chắc chắn bên trong phong bì là tiền, nhưng tại sao Quan Khởi Kỳ phải đưa tiền cho hai tên kia?
Tô Lam không phải kẻ ngốc, liên kết một số chuyện lại là có thể đi đến kết quả.
Hóa ra tên béo và tên gầy không phải người mà mẹ con Hồ Tinh thuê để trả thù cô, chúng rõ ràng đã làm theo lệnh của Quan Khởi Kỳ.
Nghĩ đến đây, Tô Lam không thể tin được phán đoán của mình.
Không! Quan Khởi Kỳ không phải người như vậy, tuyệt đối không phải.
Chương 267: Khiếp sợ
Sau đó, Tô Lam nhìn ra ngoài, thấy Quan Khởi Kỳ đang nhìn xung quanh, sau đó bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng, Quan Khởi Kỳ và hai tên khốn kia phải có bí mật gì đó, nếu không cũng không cần phải bí mật như vậy.
Tô Lam ngồi xổm ở đó, cuộn người lại, cảm giác toàn thân rất lạnh, cô không biết trên đời này còn có thể tin tưởng được ai nữa, ngay cả Quan Khởi Kỳ cũng giở trò sau lưng cô.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Tô Lam cảm thấy có gì đó không đúng.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, theo lý thuyết thì giao dịch của Quan Khởi Kỳ và bọn chúng nên kết thúc rồi chứ, sao bây giờ hai bên vẫn liên lạc với nhau?
Chẳng lẽ hai tên đó đang tống tiền Quan Khởi Kỳ? Hay là Quan Khởi Kỳ và hai tên đó lại tiếp tục làm một giao dịch mờ ám khác?
Tô Lam đã lang thang trong công viên rất lâu mới trở về nhà.
Cô vừa về đến nhà, Quan Khởi Kỳ đã tươi cười chào hỏi: "Em đi đâu vậy? Sau lâu như vậy mới trở về?"
Chương 267: Khiếp sợ
Cô vừa về đến nhà, Quan Khởi Kỳ đã tươi cười chào hỏi: "Em đi đâu vậy? Sau lâu như vậy mới trở về?"
Tô Lam nhìn anh ta, đáp: "Em đi dạo quanh công viên một lát."
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hôm nay trời lạnh như vậy, em đi công viên làm gì?"
"Xuân Xuân đâu rồi?" Tô Lam quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Thật ra, biểu hiện vừa rồi của Quan Khởi Kỳ đã nói cho Tô Lam biết anh ta và hai tên kia nhất định không bình thường.
"Chị Vu đẩy xe đưa con bé đi siêu thị rồi." Quan Khởi Kỳ đáp.
"À." Tô Lam gật đầu.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ bước tới đỡ lấy vai Tô Lam, hỏi: "Em sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?"
"Hơi không thoải mái, em đi nghỉ một chút đây." Tô Lam đẩy tay Quan Khởi Kỳ ra, xoay người về phòng ngủ.
Nằm trên gối, Tô Lam vô cùng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Chương 268: Cãi vã
Chương 268: Cãi vã
Tô Lam vốn chỉ gạt tay một cái nào ngờ lại đánh đổ cốc ra đất, dù chiếc cốc không vỡ song sữa bò vẫn rơi đầy trên sàn.
Tô Lam chết lặng, không nói gì, Quan Khởi Kỳ cũng sửng sốt, không ngờ được Tô Lam vẫn luôn dịu dàng hôm nay lại nóng tính đến thế.
Nhưng sau đó Quan Khởi Kỳ chỉ cười nói: "Do tay anh trơn không cầm chắc cốc."
Nói xong, anh ấy quay người cầm chổi lau nhà ra lau sạch sàn nhà.
Thấy Quan Khởi Kỳ không những không giận mà còn tự nhận trách nhiệm về mình, ngọn lửa trong lòng Tô Lam đã vơi đi ít nhiều. Tuy nhiên là một người có nguyên tắc, cô không muốn cứ im ỉm rồi cho qua chuyện như vậy.
Sau khi quét dọn sạch sẽ, Quan Khởi Kỳ đi đến bên cạnh Tô Lam, cầm tay cô, ân cần nói: "Hôm nay em không vui là vì lưu luyến Quan Minh An đã rời đi rồi đúng không?"
"Không." Tô Lam lắc đầu, sau đó rụt tay lại.
"Vậy thì sao? À, anh biết rồi, có phải mắc chứng e ngại trước hôn nhân hay không? Mấy hôm trước khi kết hôn, có rất nhiều cô gái đều có cảm giác lo sợ như vậy, chuyện này bình thường mà." Quan Khởi Kỳ lại nói.
Chương 268: Cãi vã
"Cũng không phải!" Tô Lam ngước nhìn Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói.
Thấy nét mặt và ánh mắt của Tô Lam hôm nay đều rất lạ, lúc này Quan Khởi Kỳ mới nghiêm nghỉ hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"
Tô Lam là một người thẳng thắn, không muốn đánh đố anh ấy, cũng chẳng muốn đoán mò hay điều tra chuyện mình mới thấy ban nãy. Vậy nên cô đã quyết định hỏi thẳng Quan Khởi Kỳ xem anh nói thế nào.
Ngay sau đó, Tô Lam hỏi thẳng: "Hôm nay em có ra công viên đi dạo một lúc."
Nghe vậy, mắt Quan Khởi Kỳ đượm buồn, mày chau lại.
Tô Lam liếc thấy anh ấy có vẻ căng thẳng, nói: "Em thấy anh nói chuyện với hai người khác rất lâu."
Tô Lam vốn định đánh tiếng cho anh ấy để anh ấy giải thích với bản thân trước.
Nhưng Quan Khởi Kỳ lại là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh vẫn nghĩ có thể nói vài lời lấy lệ cho qua.
Chương 268: Cãi vã
"Tình cờ gặp phải hai người quen thôi mà." Quan Khởi Kỳ cười nói.
Lúc này, Tô Lam hiểu nói không nói ra hết thì đến chết anh ấy cũng không chịu thừa nhận.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm Quan Khởi Kỳ bằng đôi mắt sắc bén: "Vậy hai người đó là ai?"
"Có nói em cũng không biết, sao hôm nay em lại..." Quan Khởi Kỳ vẫn cứ vòng vo tam quốc.
Tô Lam tức giận cắt ngang lời anh ấy: "Hai tên khốn nạn ấy dù có hóa thành tro em cũng nhận ra được, anh đừng tưởng chuyện đã qua hai năm rồi thì em sẽ không nhớ ra chúng nữa!"
Nói đến đây, Quan Khởi Kỳ lập tức xụ mặt.
Thấy vậy, Tô Lam biết bản thân đã đúng rồi, chắc chắn anh ấy đã âm thầm trao đổi gì đó với hai tên kia.
"Quan Khởi Kỳ, anh thực sự đã khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác đấy. Cả hai tên đó đều bị anh sai khiến có đúng hay không?" Tô Lam tức giận tra hỏi.
Chương 268: Cãi vã
Quan Khởi Kỳ không dám nhìn vào mắt Tô Lam, nét mặt hối tiếc xen buồn rầu.
Sau đó Tô Lam đột nhiên cười khẩy nói: "Tôi thực sự không ngờ anh lại là loại người như vậy, chuyện như vậy mà anh cũng làm ra được? Quan Khởi Kỳ, xem như là tôi mù, đã nhìn lầm anh!"
Nói xong, Tô Lam quay lưng định đi.
Khi cô đang giận dữ đi lướt qua anh ấy, Quan Khởi Kỳ đã vươn tay ra nắm lấy tay Tô Lam.
Tô Lam thấy tay mình bị giữ chặt, cơn giận sôi lên, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Vậy mà Quan Khởi Kỳ lại thuê hai tên lưu manh kia đến làm nhục cô rồi xuất hiện đúng lúc, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân!
Từ trước đến giờ, Tô Lam vẫn nghĩ Quan Khởi Kỳ là một chính nhân quân tử, không những giúp đỡ cô còn yêu cô vô tư, không đòi hỏi điều gì.
Thế mà tất cả đều chỉ là giả dối, anh ấy lại dùng kế sách hèn hạ như thế để chinh phục mình, Tô Lam cảm giác thế giới bỗng chốc tối sầm lại, chẳng biết sau này cô còn có thể tin ai nữa đây? Anh ấy trong lòng cô vốn là một chàng kỵ sĩ, một chàng kỵ sĩ sẽ luôn cứu giúp cô khi cô gặp khốn khó, nào ngờ hóa ra tất cả những khốn khó ấy đều do một tay kỵ sĩ bày ra nhằm lấy lòng cô!
Chương 268: Cãi vã
"Tô Lam, em nghe anh giải thích đã được không?" Trong mắt Quan Khởi Kỳ là sự khẩn cầu.
Lúc này đánh giá của Tô Lam về nhân phẩm của Quan Khởi Kỳ đã sụt giảm rất nhiều, song cô cũng từng nhận sự giúp đỡ của anh ấy trong rất nhiều chuyện nên cô đành nhịn xuống sự chán ghét trong lòng mình.
"Anh còn gì để giải thích nữa?" Tô Lam nhìn anh ấy chằm chằm hỏi. Lúc này, Quan Khởi Kỳ nét mặt buồn rầu đáp: "Tô Lam, anh thừa nhận, hai tên khốn nạn đó đúng là do anh sắp xếp, nhưng chẳng phải mục đích ban đầu của anh cũng chỉ là muốn đến gần em, hiểu được em hay sao? Khi ấy em vẫn luôn từ chối, xa cách người ta cả ngàn dặm, đến cả cơ hội tiếp cận em, anh cũng chẳng có. Anh chỉ dùng chút mưu kế mà thôi, anh thực sự không có ác ý. Hơn nữa anh làm vậy cũng xuất phát từ tình yêu với em." Trước sự giải thích của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam không sao chấp nhận được, cô lập tức cao giọng đáp: "Vì yêu tôi sao? Anh có biết lần ấy đã khiến tôi tổn thương đến mức nào không? Suốt bao nhiêu ngày tôi luôn mơ ác mộng anh có biết không? Cũng kể từ lúc đó mà tôi không còn dám đi đường đêm, thậm chí ban ngày tôi còn không dám vào ngõ hẻm, có lúc tôi đi giữa đường lớn người qua kẻ lại, cũng cảm giác như có ai đấy đi theo sau mình, tôi không thấy an toàn chút nào, anh có biết được những chuyện ấy không?"
Nói đến đây, vành mắt Tô Lam đã ươn ướt.
Chương 268: Cãi vã
Lần ấy, cô thực sự đã rất sợ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy sợ như thế. Cứ nghĩ đến chuyện đó là trái tim cô lại đập loạn cả lên. Nhưng hóa ra tất cả những chuyện ấy đều do người ta cố tình sắp đặt, hơn nữa người làm ra chuyện đó lại là người bản thân đang tin tưởng nhất, người sắp trở thành chồng của cô, vậy mà cô vẫn cứ đổ hết món nợ ấy lên người hai mẹ con Hồ Tinh. Có lẽ, đến ngay cả hai mẹ con Hồ Tinh cũng chẳng nghĩ ra được mưu kế ấy!
Thấy dáng vẻ đau đớn tột cùng của Tô Lam, vành mắt Quan Khởi Kỳ cũng đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.
Sau khi tự trách, anh ấy vươn tay ra nắm vai Tô Lam định giải thích: "Tô Lam, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của anh, em đánh anh đi, mắng anh cũng được nhưng đừng nhìn anh như thế có được hay không?" Tô Lam đẩy Quan Khởi Kỳ ra, căm phẫn nói: "Anh muốn tôi phải nhìn anh thế nào nữa? Quan Khởi Kỳ anh đã phụ lòng tin của tôi. Anh có biết tôi tin tưởng anh đến thế nào không? Dù có giao tính mạng cho anh tôi cũng chẳng thấy lo lắng chút nào, vậy mà anh lại là kẻ dối trá như thế!"
Nói xong, Tô Lam quay người rời khỏi phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng cửa đóng Quan Khởi Kỳ mới đuổi theo.
Nhưng thang máy đã khép lại, Tô Lam nhìn anh ấy lạnh lùng, rất nhanh sau đó, cửa thang máy đã ngăn giữa hai người họ.
Quan Khởi Kỳ đưa tay ra điên cuồng nhấn nút thang máy nhưng thang máy đã đi xuống rồi, dù có ấn bao nhiêu lần cũng vô ích. Sau đó, Quan Khởi Kỳ vội vàng chạy xuống từ cầu thang bộ…1