Nghe được lời này, người phỏng vấn nam trẻ tuổi gật đầu, sau đó quay đầu trao đổi ánh mắt với người phụ nữ phỏng vấn chính.
Người phụ nữ phỏng vấn trịnh trọng nói với Tô Lam: “Cô Tô, phỏng vấn hôm nay kết thúc, cô quay về chờ tin đi.”
“Được.” Tô Lam biết mình nhất định sẽ không được nhận, cho nên gật đầu, lễ phép rời khỏi văn phòng.
Buổi tối, Kiều Tâm mỏi mệt chật vật quay về, vừa thấy Tô Lam nằm ở trên giường đắp mặt nạ thì không khỏi hâm mộ nói: “Ôi, người so với người sẽ chết, tớ tăng ca mệt muốn chết, còn cậu lại có thể nằm đây dưỡng nhan.”
“Cậu cho rằng tớ không muốn tăng ca sao? Nếu không tìm được công việc thì tớ sẽ phải hít gió Tây Bắc.” Tô Lam vô cùng phiền não nói.“Đúng rồi, hôm nay cậu phỏng vấn thế nào?” Kiều Tâm vừa thay quần áo vừa hỏi.
“Hai chữ!” Tô Lam giơ hai ngón tay lên.
“Cái gì?” Kiều Tâm hỏi.
“Không diễn!” Tô Lam nản lòng trả lời.
“Cậu đừng chán nản như vậy có được không?” Kiều Tâm bước tới đẩy Tô Lam một cái.
Tô Lam thở dài nói: “Hôm nay tớ trả lời còn chọc cười người phỏng vấn, còn có thể trông cậy bọn họ sẽ chọn tớ sao?”
Nhớ lại vẻ trợn mắt há hốc mồm của người phỏng vấn nữ nhìn cô, và cả tiếng cười không ngớt của người phỏng vấn nam. Tô Lam thật sự có cảm giác rất đã ghiền, dù sao trước nay cô cũng không nghĩ gì nói nấy trước mặt lãnh đạo như vậy.
Ting… Lúc này, di động Tô Lam vang lên một tiếng.
“Cậu có thư điện tử kìa, nhanh xem thử có phải phỏng vấn thành công không.” Kiều Tâm liếc di động Tô Lam để ở trên giường.
“Chắc chắn là tin nhắn rác.” Tô Lam không nhúc nhích.
“Cậu nhanh xem thử đi?” Kiều Tâm ném điện thoại vào trong tầm tay Tô Lam.
Tô Lam không kiên nhẫn vươn tay cầm lấy di động, đột nhiên ném mặt nạ xuống, sau đó dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
“Có chuyện gì vậy? Cậu làm tớ sợ đó!” Kiều Tâm ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tô Lam.
Ngay sau đó, bỗng nhiên Tô Lam bước lên ôm chầm lấy Kiều Tâm: “Tớ đã thành công vượt qua phỏng vấn!”
Nghe cô nói vậy thì Kiều Tâm cũng cực kỳ khiếp sợ, nhanh chóng hỏi một câu: “Chính là vị trí trưởng phòng tài chính của văn phòng luật sư kia?”“Ừ ừ.” Tô Lam ngẩng đầu gật đầu thật mạnh.
Nghe vậy, Kiều Tâm không nhịn được cười nói vui vẻ: “Sao may mắn của cậu lại tốt như vậy chứ? Tiền lương hằng tháng của trưởng phòng tài chính bao nhiêu?”
“Thời gian thử việc ba tháng, lương thử việc tám ngàn tệ, sau khi lên chính thức sẽ cỡ mười ngàn, còn có tiền ăn, với cả tiền thưởng!” Tô Lam vui vẻ nhảy xuống khỏi giường.
“Còn cao hơn ở Thịnh Thế nữa?” Kiều Tâm trừng mắt nói.
“Đúng!” Tô Lam gật đầu, ngã người xuống giường.
Đây chính là chuyện vui gần đây nhất của cô, kéo cô ra khỏi tâm trạng âm u nhiều ngày qua.
Kiều Tâm nhìn Tô Lam, líu lưỡi nói: “Cậu đúng là yêu đương không tốt, công việc phất lên. Tớ thì có hơi thảm, công việc lẫn tình yêu đều không như ý!” “Thật ra tớ rất hâm mộ cậu, không sa chân vào tình yêu sẽ không tổn thương.” Bỗng nhiên Tô Lam cô đơn nói.
Kiều Tâm nghe vậy thì biết cô lại đau lòng, cho nên nhanh chóng dời đề tài: “Ngày mai là ngày đi làm đầu tiên của cậu, nhanh chóng chuẩn bị đồ để ngày mai mặc, nhớ kỹ là phải để lại ấn tượng tốt với ông chủ trong lần gặp đầu tiên!”
Lời này làm Tô Lam giơ hai tay đồng ý, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đi lựa quần áo, giày và túi ngày mai dùng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam xuất hiện đúng giờ ở văn phòng luật sư Khải Vy.
Hôm nay Tô Lam mặc một áo sơmi màu trắng gọn gàng, thêm quần tây màu đen có sọc, đôi giày cùng màu, khoác ngoài một cái áo khoác màu đen bằng vải nhung, phong cách chuyên nghiệp, đơn giản, đây là tác phẩm mà cô và Kiều Tâm đã phối cả đêm.
Dựa theo lệ thường, nhân viên cấp bậc của cô ngày đầu tiên đi làm cần phải đến báo cáo với ông chủ, cho nên cô đi thẳng đến văn phòng của ông chủ văn phòng luật sư Khải Vy, cũng chính là văn phòng của luật sư đứng đầu Quan Khởi Kỳ.“Cô là Tô Lam đúng không?” Một nữ nhân viên mặc áo sơmi màu hồng phấn đứng ở quầy lễ tân hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Lam đoán rằng cô ta chính là thư ký của Quan Khởi Kỳ.
Quả nhiên nữ nhân viên trẻ tuổi lập tức nói: “Chào cô, tôi là thư ký Tả Như Tuyền của luật sư Quan.”
“Chào thư ký Tả, sau này mong cô giúp đỡ nhiều hơn.” Tô Lam nhanh mỉm cười nói.
Thư ký của ông chủ không phải người của ông chủ thì cũng là tai mắt, thậm chí còn có mối quan hệ không thể cho ai biết với ông chủ, loại người này không thể đắc tội, đây chính là kinh nghiệm và đút kết trong mấy năm làm việc của Tô Lam.
“Là giúp đỡ lẫn nhau, luật sư Quan nói cô đến thì mời vào gặp anh ấy ngay.” Tả Như Tuyền cười nói. “Được.” Tô Lam gật đầu, sau đó bước lên gõ cửa văn phòng Quan Khởi Kỳ.
Cốc cốc…
“Vào đi!” Bên trong nhanh chóng vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Tô Lam nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc, ngẩng đầu cười nói: “Luật sư Quan, tôi là Tô Lam…”
Đối phương ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, Tô Lam đã nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.
Ngay khi vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt kia, cô không khỏi ngây người ra, nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Lam thì Quan Khởi Kỳ lại bật cười, cũng để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Nhìn thấy tôi rất bất ngờ sao?”
Có nằm mơ Tô Lam cũng không thể tin rằng người phỏng vấn trẻ tuổi ngồi cạnh người phụ nữ lại chính là ông chủ của văn phòng luật sự kiêm luôn luật sư đứng đầu Quan Khởi Kỳ.Thì ra người ta mới là người phỏng vấn chính, đây đúng là thủ thuật che mắt người khác, có điều cô lại thấy có hơi xấu hổ, dù sao thì biểu hiện ngày hôm qua của cô cũng có hơi… Có hơi.
“Tôi cho rằng… Ông chủ kiêm luật sư đứng đầu của văn phòng luật sư Khải Vy hẳn là… Một ông già.” Lúc Tô Lam nói lời này thì cũng nghe ra dường như mình đang có ý vuốt mông ngựa.
Quan Khởi Kỳ nghe vậy thì cười, nhìn Tô Lam nói: “Hôm nay cô không thẳng thắn như ngày hôm qua.”
Khuôn mặt Tô Lam lập tức đỏ lên, còn đang nghĩ nên nói gì mới được thì đối phương lại nói tiếp: “Biết vì sao tôi muốn chọn cô làm trưởng phòng tài chính không?”
Tô Lam lắc đầu, đây cũng là vấn đề mà cô suy nghĩ cả một đêm, chẳng lẽ chỉ vì Quan Khởi Kỳ cảm thấy cách trả lời phỏng vấn của cô rất vui sao? Sau đó biểu cảm của Quan Khởi Kỳ lập tức trở nên nghiêm túc, cũng cho cô đáp án: “Bởi vì cô đủ thẳng thắn, tôi cần một trưởng phòng tài chính thẳng thắng nói thật với tôi. Bình thường tôi phải giải quyết các vụ kiện tụng, còn phải quản lý văn phòng luật sư này, cho nên tôi rất bận, tôi không muốn trong lúc làm việc phải chơi trò đấu trí với người khác. Vì thế tôi mong sau này cô cũng có thể thắng thắn với tôi trước sau như một, cô có thể làm được không?” Lời này đã lập tức châm lửa vào lòng nhiệt tình với công việc của Tô Lam, ông chủ này hợp khẩu vị với cô lắm.
Thật ra đây chính là môi trường làm việc mà cô mong muốn, chỉ làm việc, báo cáo với ông chủ tình hình thực tế nhất, không quản những việc lung tung rắc rối phức tạp khác, chỉ làm phần việc của mình.
“Có thể!” Tô Lam trả lời rõ ràng.
Quan Khởi Kỳ cười, sau đó đứng dậy vươn tay ra với Tô Lam. Khi nhìn thấy bàn tay to kia Tô Lam không hề do dự mà đưa tay bắt tay với anh ấy.