Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Tô Lam chỉ có thể tìm một chiếc khăn lụa được tặng ở sự kiện lần trước rồi nhìn vào gương để buộc quanh cổ. Ít nhất cũng che được một vài vết hôn.

Trong nháy mắt, nhìn thấy bánh nướng và trứng đang ăn dở trên bàn làm việc, Tô Lam tức lên rồi trực tiếp ném vào thùng rác.

Lạy chúa, không phải Tô Lam phung phí đồ ăn đâu mà là bây giờ cô đang rất ghét Quan Triều Viễn. Nếu như anh đứng trước mặt cô, cô thề chắc chắn sẽ đấm anh hai phát để anh biết tay.

Mặc dù chỉ nghĩ về điều đó, nhưng cô vẫn cảm thấy dễ chịu hơn.

Tô Lam thấy có một văn kiện cần Linda ký tên nên dù không muốn nhìn thấy Linda, nhưng vẫn phải làm việc. Cô chỉ có thể cắn răng cầm lấy văn kiện rồi xoay người đi đến cửa.

Ngay khi cánh cửa mở ra, những tiếng xì xào bên ngoài vọng vào.

"Chị Tiểu Lệ, chị nghĩ vết hôn trên cổ của quản lý Tô là do ai để lại?"

Câu nói này vừa dứt, những người phụ nữ bên ngoài đều che miệng cười. Chị Tiểu Lệ cười nói: "Cô không biết à? Tối hôm qua tôi đến dự tiệc tối của chủ tịch công ty Thịnh Thế của chúng ta. Tôi thấy trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Quan ở Thịnh Thế, cái người tên là Lâm Minh ấy. Anh ta cực kỳ quan tâm quản lý Tô luôn. Tối đó quản lý Tô uống say, Lâm Minh là người đưa cô ta về nhà. Không đúng, dù sao hai người này cũng làm rồi còn về việc bọn họ về nhà hay là đi đâu thì tôi không biết đâu nhé!”

Sau khi Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân bị đuổi, Tô Lam thế chỗ của Tôn Ngọc Như còn chị Tiểu Lệ cũng được thăng chức làm trợ lý của giám đốc bộ phận sáu, vì vậy chị Tiểu Lệ cũng tham gia bữa tối hôm qua.

Tô Lam nghe vậy thì nhíu mày, lập tức muốn đi ra ngoài giải thích.

Nhưng nghĩ lại thì, giải thích có ích gì chứ? Càng giải thích chỉ càng khiến người ta nghi ngờ thôi.

Nhưng người ta đồn cô và Lâm Minh thì cũng quá không tương xứng nhỉ?

Cô là phụ nữ đã ly hôn, còn có hai đứa con chồng trước, nhưng Lâm Minh vẫn độc thân đó. Sau này muốn người ta sống như nào đây?

"Mãnh liệt như vậy, chắc chắn là đi khách sạn rồi!"

"Phải nói rằng quản lý Tô của chúng ta thực sự rất hấp dẫn. Tôi từng gặp Lâm Minh rồi. Anh ta trẻ tuổi, đẹp trai, có năng lực, nghe nói hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt, Nhưng tại sao anh ấy lại thích một người phụ nữ đã ly hôn như quản lý Tô nhỉ?" "

"Có khi chỉ là lúc cao hứng ý thì chơi một chút đấy chứ?"

"Linda Lâm được thăng chức nhờ tổng giám đốc Quan của Thịnh Thế. Có lẽ quản lý Tô cũng có thể leo lên một vị trí cao hơn nhờ mối quan hệ với Lâm Minh."

Tô Lam không biết nếu cô tiếp tục không đi ra ngoài, bọn họ sẽ còn nói gì nữa không biết.

Vậy nên, sau đó, Tô Lam cố ý mở cửa mạnh rồi bước ra ngoài từng bước.

Tô Lam vừa đi ra, mọi người đều cúi đầu không nói nữa.

Tô Lam liếc nhìn bọn họ, rồi cầm tài liệu đi mất.

Trước khi đến văn phòng của Linda, Sophia mỉm cười và gật đầu với Tô Lam, ra hiệu Linda đang ở bên trong.

Sau đó, Tô Lam gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.” Giọng nói ngọt ngào của Linda nhanh chóng truyền đến.

Giọng nói của Linda thật sự rất ngọt ngào, Tô Lam cũng thích nghe, nói gì đến một người đàn ông. Tô Lam không biết Quan Triều Viễn phải có bao nhiêu định lực mới có thể từ chối loại mỹ nữ này.

Vì lý do nào đó, sau đêm hôm qua, Tô Lam thực sự bắt đầu tin rằng không có chuyện gì vượt rào giữa Quan Triều Viễn và Linda.

Cô cảm thấy chính mình rất kỳ quái. Ngủ một đêm thôi mà cô đã tin anh rồi sao? Chẳng lẽ tối hôm qua anh thật sự đã chứng minh một năng lực nào đó bị đè nén quá lâu rồi hả?

Tô Lam đẩy cửa đi vào, đặt tài liệu trên tay trước mặt Linda. "Linda, tài liệu này cần chữ ký của cô."

Linda gật đầu, sau đó mở tài liệu ra xem.

Tô Lam ngước mắt liền nhìn thấy bình pha lê trên bàn làm việc có cắm một bó hoa hồng đỏ tươi đan xen với vài nhánh tử đằng. Nhìn rất tao nhã.

Sau đó Linda ký tên vào tài liệu và đưa cho Tô Lam.

Sau khi cầm lấy văn kiện, Tô Lam cười nói: "Vậy tôi đi đây."

“Tô Lam, chờ một chút!” Linda ngăn cô lại.

Khi Tô Lam ngước mắt lên, Linda ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Tô Lam cho rằng Linda có việc muốn nói chuyện với mình nên ngồi xuống.

"Làm việc đã quen tay chưa? Tôi thấy tiến độ của nhóm sáu vài ngày nay không chậm." Mặc cho Linda tươi cười, Tô Lam vẫn luôn cảm thấy trong mắt cô ta có sự buồn bực.

Khó trách, bây giờ cô ta đang trong thời kỳ thất tình nhỉ?

“Tôi mới tiếp quản, còn rất nhiều điều chưa biết. Tôi sẽ làm quen càng sớm càng tốt.” Tô Lam khiêm tốn trả lời.

Linda hài lòng gật đầu, rồi hướng mắt về phía những bông hồng vàng trên bàn.

Thấy Linda hồi lâu không lên tiếng, Tô Lam nhíu mày, trong lòng có dự cảm: Cô ta định nói chuyện riêng tư sao?

“Hoa này vừa được Triều Viễn gửi đến. Có đẹp không?” Linda vươn tay sờ một cánh hoa.

Nghe vậy Tô Lam không biết nên nói gì, cũng không biết ý của Linda là gì nên đành gật đầu đồng ý: "Đẹp lắm."

Trong lòng cô có vị chua xót, không phải anh ta nói mình và Linda không có chuyện gì sao? Không phải anh ta nói rằng mình đã từ chối Linda sao? Vậy tại sao lại tặng hoa như vậy? Quan Triều Viễn có ý gì? Có phải là định tặng hoa cho Linda cả đời không?

Mặc dù trong lòng chua xót nhưng cô vẫn duy trì nụ cười nhạt trên môi, không thể mất bình tĩnh hay thể hiện rằng cô quan tâm đến Quan Triều Viễn được.

“Cô có biết tại sao anh ấy lại tặng tôi hoa hồng vàng không?” Linda đột nhiên nhìn Tô Lam, hỏi.

Nghe vậy, Tô Lam có chút bối rối.

Hoa hồng vàng? Tô Lam nhìn Linda tao nhã xinh đẹp, bởi vì khí chất của cô ta giống với hoa hồng vàng? Hay là do đã chán hoa hồng đỏ rồi nên tuỳ tiện đổi sang màu khác?

Lần trước Linda khoe hoa hồng đỏ với mình. Và bây giờ cô ta muốn khoe hoa hồng vàng được Quan Triều Viễn tặng cho? Ý cô ta là gì?

Tô Lam rất muốn nói với cô ta rằng: Sau này đừng chuyện liên quan đến Quan Triều Viễn với cô, cô thật sự không muốn nghe!

Nhưng mà ngay sau đó, Tô Lam vẫn cười bất đắc dĩ rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết, không hiểu.

Linda là sếp của cô, chỉ cần cô ta không quá đáng thì cô nên chịu. Dù sao sống dưới mái hiên thì phải cúi đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo, Linda mỉm cười bất lực: "Màu vàng tượng trưng cho lời xin lỗi chân thành".

Trời ạ, sao mà từ trước đến giờ không thấy Quan Triều Viễn đối xử với mình lịch thiệp như vậy nhỉ? Người đàn ông đáng chết này, chẳng trách có nhiều phụ nữ thích anh ta đến thế. Thì ra anh ta cũng có nhiều mánh khoé ấy chứ.

“Anh ấy đang xin lỗi tôi.” Linda nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK