Tô Lam vội vàng đi lên, cô nương theo ánh trăng vỗ về cánh tay nhỏ của cô bé vài cái, như vậy cô bé mới tiến vào giấc mộng.
Đêm nay Tô Lam lại không ngủ được, cô luôn bất giác sờ đôi môi sưng đỏ của mình.
Mãi đến tận sau nửa đêm, cô mới chìm vào giấc mơ của chính mình.
Cô vẫn luôn nằm mơ suốt cả đêm, trong giấc mơ xuất hiện một người đàn ông đè lên cô, vừa ôm vừa hôn, làm cho trái tim và cơ thể của cô đều không yên ổn.
Sáng sớm, cô thức dậy trong lo lắng bồn chồn.
Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, gương mặt ửng hồng, cô nghĩ thầm: Cô bị sao vậy? Không lẽ là vì quá lâu rồi không có ở cạnh đàn ông sao? Tô Lam không khỏi thầm khinh bỉ chính mình.
Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, gương mặt ửng hồng, cô nghĩ thầm: Cô bị sao vậy? Không lẽ là vì quá lâu rồi không có ở cạnh đàn ông sao? Tô Lam không khỏi thầm khinh bỉ chính mình.
Cô cho rằng người phụ nữ chỉ cần có con cái của mình, không có đàn ông cũng có thể sống. Nhưng ý nghĩ này đã bị Quan Triều Viễn phá vỡ vào tối hôm qua, anh chỉ dùng một nụ hôn đã có thể phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng trong trái tim cô.
Bây giờ Tô Lam bắt đầu thầm nguyền rủa Quan Triều Viễn, cái tên này dù phải chịu ngàn nhát dao, cũng không được chết một cách thanh thản...
Thế nhưng, khi cô vừa nguyền rủa đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Nói thế nào đi nữa anh cũng là ba của Xuân Xuân và Minh An, sau này hai đứa nhỏ còn phải dựa vào anh, nên anh không thể chết nhanh như vậy được.
Nhưng lời nguyền đã nói ra khỏi miệng rồi, phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng, Tô Lam đành phải nhổ một ngụm nước bọt xuống sàn nhà sạch sẽ, không phải nói làm như vậy thì lời nói đó không được tính sao?
Không lâu sau thì Xuân Xuân thức dậy, Tô Lam bế Xuân Xuân đã đánh răng rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu. Lúc này mẹ Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, mà Minh An cũng đã ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, ăn xong cậu bé sẽ đi nhà trẻ.
Minh An đang chuẩn bị đi học, thì đột nhiên chuông cửa vang lên, mẹ Trần lập tức đi ra ngoài mở cửa.
Tô Lam giao Xuân Xuân cho chị Hồng, còn cô dắt tay Minh An. Hai mẹ con vừa mới đi tới phòng khách đã thấy mẹ Trần dẫn theo mấy người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục đi vào trong, bọn họ còn cầm rất nhiều túi xách trên tay.
Nhìn thấy mấy người họ, Tô Lam có chút ngạc nhiên, bởi cô không biết những người này tới đây để làm gì.
"Ma mi, mấy dì này đều xách theo quần áo và túi xách đẹp, còn có cả giày dép với mỹ phẩm nữa!" Minh An cảm thấy mới mẻ, cậu bé bỏ tay Tô Lam ra rồi chạy tới đó, chạy quanh những người phụ nữ trẻ tuổi kia một vòng rồi cúi đầu nhìn từng cái túi trong tay họ.
Ngay lúc Tô Lam đang khó hiểu thì mẹ Trần lập tức cười nói với cô: "Cô Tô, những thứ này đều do cậu chủ đặt cho mợ, người trong cửa hàng đã đưa tới đây rồi, cậu chủ dặn dò bảo mợ xem qua thử, nếu không thích thì trả về để họ đổi kiểu dáng khác mang qua đây."
Nghe mẹ Trần nói như vậy, Tô Lam nhíu mày. Ngày hôm qua mẹ Trần có nói bên cửa hàng sẽ đưa đồ ngủ gì đó qua cho cô, nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ. Tô Lam nhìn lướt qua mấy cái túi trong tay những nhân viên phục vụ, tổng cộng có sáu nữ nhân viên phục vụ, trong tay mỗi người đều có tám tới mười cái túi như vậy, khoảng chừng có tới năm mươi, sáu mươi cái túi xách. Trời ạ, đây là muốn mang hết cái cửa hàng về đây sao.
Lúc này, từng nữ nhân viên phục vụ lần lượt đi lên, bọn họ vừa mỉm cười vừa bày hàng hóa mà họ mang theo ra.
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận phục vụ, chỗ này có năm cái váy, ba cái quần, ba cái áo sơ mi, còn có hai bộ đồ, tất cả đều là kiểu dáng mới nhất của mùa này, đều lấy theo kích thước của cô hết, cô thử xem có thích hay không?"
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận giày, chỗ này có năm đôi giày cao gót, ba đôi giày lười, hai đôi giày thể thao, đều là cỡ chân của cô, cô thử xem có đi hợp chân hay không?"
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận nội y, chỗ này có mười bộ đồ lót, cô thử xem có hợp với mình hay không? Tất cả đều lấy theo kích thước của cô."
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận túi xách, chỗ này có năm túi đeo vai, ba túi xách, còn có hai cái túi thường, cô xem có thích hay không? Tất cả đều là thương hiệu quốc tế, cực kỳ tốt và sang trọng. "
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận mỹ phẩm, chỗ này có năm bộ sản phẩm, tôi có thể giúp cô dùng thử một chút, xem thử cô hợp với loại nào."
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận tổng hợp, chỗ này có năm bộ đồ ngủ, còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, cô xem thử cô có thích cái nào không?"
Tô Lam lập tức bị những người này làm cho đau cả đầu!
Ánh mắt cô lướt qua những món hàng đủ loại đủ kiểu kia, cảm thấy vô cùng gai mắt. Quan Triều Viễn, anh có ý gì đây? Là muốn dùng chiêu mật ngọt chết ruồi để hạ gục cô sao?
Quan Triều Viễn, anh cũng quá coi thường Tô Lam tôi đây rồi. Tôi là kiểu người phụ nữ nông cạn như vậy sao?
Minh An nhìn thấy những món đồ rực rỡ đủ loại này không khỏi cười ha ha nói: "Ma mi, ba bi phô trương thật đó, rõ ràng ma mi mới là tình yêu đích thực của ba bi đó. Mua một lần mà mua cho ma mi nhiều đồ như vậy, còn với con thì ba bi lại keo kiệt, mỗi lần con đi cửa hàng chọn đồ chơi, thì ba bi chỉ cho con chọn một món thôi!"
Nói tới đây, Minh An còn bĩu môi, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Tô Lam nhìn Minh An một cái, sau đó nắm tay cậu bé rồi nói với mẹ Trần: "Mẹ Trần, phiền dì mời bọn họ về hết cho, đồ đạc của cháu thì cháu sẽ tự mua. ”
Nói xong, Tô Lam dẫn Minh An đi ra ngoài.
Những nữ phục vụ kia đương nhiên không muốn đánh mất công việc làm ăn đã đưa tới cửa của họ, bọn họ cũng muốn hưởng hoa hồng, cho nên lập tức tranh nhau đuổi theo Tô Lam.
Những nữ phục vụ kia đương nhiên không muốn đánh mất công việc làm ăn đã đưa tới cửa của họ, bọn họ cũng muốn hưởng hoa hồng, cho nên lập tức tranh nhau đuổi theo Tô Lam.
"Cô Tô, những cái này đều là tấm lòng của chồng cô, cô vẫn nên chọn vài món cô thích mới phải chứ?"
"Đúng vậy, đều là thương hiệu quốc tế, mặc vào đi ra ngoài còn rất hãnh diện, hơn nữa đều là những kiểu dáng đẹp mắt..."
Đối với mấy lời nói của mấy cô nhân viên sau lưng mình, Tô Lam làm như mắt điếc tai ngơ, một tay xách cặp sách của Minh An, một tay dắt Minh An rời khỏi biệt thự.
"Ma mi, sao ba bi tặng nhiều đồ cho ma mi như vậy mà ma mi lại không vui?" Trên đường đi, Minh An ngẩng đầu nhìn Tô Lam hỏi.
"Nhóc con, con không hiểu đâu." Trong lòng Tô Lam lúc này vẫn còn rất tức giận.
Trong mắt anh, tiền có thể mua được cô sao? Có phải anh cho rằng cô cũng không khác gì Hồ Mỹ Ngọc bọn họ không? Tô Lam không khỏi đau lòng, cảm giác lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp.
"Nhưng ba bi nói con đã là đàn ông trưởng thành rồi." Minh An không hề cảm thấy mình là một đứa trẻ chút nào.
"Lời của ba bi con nói đều đúng hết sao?" Tô Lam hung dữ la Minh An một câu, sau đó đưa cậu bé vào nhà trẻ.
Minh An đeo cặp sách vừa đi vào nhà trẻ vừa lẩm bẩm: "Đàn ông thực sự không hiểu nổi trái tim của phụ nữ mà! Hầy, Ba bi, ba bi lại thất bại rồi."
Sau khi Tô Lam đi vào biệt thự và thay giày xong, cô vừa mới đi vào phòng khách đã nhìn thấy trong phòng khách chất một chồng đủ loại đủ kiểu túi xách như núi, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy những chiếc túi xách kia vẫn nằm ở đó, nhưng lại không thấy những nhân viên phục vụ kia đâu, Tô Lam vô cùng tức giận kêu lên: "Mẹ Trần!"
"Cô Tô, mợ về rồi sao?" Mẹ Trần nghe thấy tiếng kêu, vội vàng từ trong phòng giặt ủi chạy ra.
"Sao còn chưa mang trả mấy thứ này?" Tô Lam chỉ vào một chồng lớn túi xách trên mặt đất hỏi.