Có điều Tô Lam biết nếu không có Quan Triều Viễn, chỉ sợ hôm nay người bị xóa tên và bị cảnh sát dẫn đi chính là mình.
Giờ phút này, Tô Lam vẫn rất biết ơn Quan Triều Viễn, tuy rằng cô và anh cãi nhau không vui, nhưng không thể phủ nhận anh có ơn cứu mạng cô, ngộ nhỡ tội danh được thành lập, thì cô sẽ phải ngồi tù.
Sau khi Tô Lam về lại tổ sáu, phát hiện các đồng nghiệp đã dọn đồ đạc của cô vào văn phòng vốn của Tôn Ngọc Như, còn những đồ mà Tôn Ngọc Như không kịp lấy đi đều bị chất đống ở trong kho.
Những đồng nghiệp nữ trước kia luôn xa lánh cô, giờ ai cũng nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng, Tô Lam không khỏi cảm thán thói đời nóng lạnh. Có điều lòng người là thế, Tô Lam cũng không trách những đồng nghiệp nữ kia, dù sao Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân cũng không phải là người tốt gì, hơn nữa sau này mọi người còn làm việc cùng nhau, đoàn kết là vô cùng quan trọng, nhưng Tô Lam chỉ có thể coi họ là đồng nghiệp, sẽ không coi họ là bạn. Tô Lam đi vào nhà kho nhìn thoáng qua đồ dùng của Tôn Ngọc Như, tuy rằng Tôn Ngọc Như đuổi tận giết tuyệt cô nhưng cô không muốn bỏ đá xuống giếng, cho nên gọi người dọn dẹp đóng thùng đồ đạc của Tôn Ngọc Như, lấy địa chỉ nhà cô ta, rồi đóng phí vận chuyển gửi bưu điện trả về.
Ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn văn phòng giám đốc dự án, Tô Lam nằm mơ cũng không dám tin chỉ trong một đêm cô đã có thể ngồi lên vị trí này.
Cô biết bùi ngùi cũng vô dụng, sau này còn phải chăm chỉ làm việc, chứng minh cô có thể đảm nhiệm vị trí này.
Tô Lam liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn làm việc, cầm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng cô mới tìm số điện thoại của Quan Triều Viễn rồi gọi cho anh.
Nhưng mà trong điện thoại của cô lập tức vang lên giọng nói máy móc, thông báo người dùng đang tắt máy, xin mời gọi lại sau.
Rơi vào đường cùng, Tô Lam đành phải soạn một tin nhắn gửi cho anh
“Tôi đã về Khải Hàng làm, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Tin nhắn này được Tô Lam soạn một lúc lâu mới xong, cứ sửa rồi xóa, xóa rồi sửa, nếu không phải cảm thấy cách biểu đạt của mình quá nhiệt tình thì là quá lạnh nhạt, cuối cùng chỉ có thể nhắn hai câu như vậy rồi gửi đi.
Hơn một tiếng sau, Tô Lam mới nhận được tin nhắn trả lời của Quan Triều Viễn.
Nghe thấy thông báo có tin nhắn, Tô Lam lập tức cầm điện thoại lên, vửa mở ra đã thấy bên trong chỉ có ba chữ: “Đừng khách sáo.”
Tô Lam ôm điện thoại nhìn ba chữ này một lúc lâu, sau đó đưa ra kết luận là quá lạnh nhạt và xa cách, giữa họ thật sự không có gì để nói.
Vào ban đêm, Tô Lam căng lỗ tai cả một đêm cũng không nghe thấy tiếng Quan Triều Viễn trở về, anh lại tiếp tục không về nhà.
Sáng sớm hôm sau, đôi mắt Tô Lam có hơi sưng.
Buổi sáng hôm nay, Tô Lam cầm một tập hồ sơ đi đến trước văn phòng Linda Lâm, tập hồ sơ này cần cô ấy ký tên.
Tô Lam ngẩng đầu vừa định gõ cửa, thư ký Sophia của Linda Lâm đã đứng dậy: “Cô Tô, từ hôm nay Linda Lâm xin nghỉ phép, cô có chuyện gì thì chờ cô ấy về rồi nói.”
Nghe thấy vậy, Tô Lam hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong lòng, hỏi: “Vậy khi nào Linda Lâm về, tập hồ sơ này của tôi đang rất gấp.”
Sophia mím miệng cười nói: “Cô ấy xin tổng giám đốc nghỉ ba này, là vì cô ấy đi đảo Phổ Cát nghỉ phép cùng bạn trai, nếu như hứng thú thì có khi sẽ ở lại thêm hai ngày.
Nghe thấy vậy, Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Bạn trai của Linda Lâm là Quan Triều Viễn?
Tuy rằng trong lòng Tô Lam đầy nghi ngờ, nhưng cô cũng không tiện hỏi nhiều, vì thế miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Vậy thì thôi, mấy ngày nữa tôi lại quay lại.”
Sophia gật đầu, Tô Lam ôm hồ sơ về lại văn phòng.
Tô Lam đặt hồ sơ lên bàn làm việc, rồi không còn chút tâm trạng làm việc nào.
Khó khăn lắm mới chờ đến giờ tan làm, Tô Lam lập tức chạy về biệt thự của Quan Triều Viễn.
Vừa vào cửa, chỉ thấy Minh An đang ngồi ở trong phòng khách xem phim hoạt hình, Xuân Xuân ngồi dưới đất chơi đồ chơi, mẹ Trần đang nấu ăn trong bếp, chị Hồng bận dọn nhà.
“Mẹ đã về rồi?” Minh An nhìn thấy Tô Lam thì cất tiếng chào hỏi.
“Mẹ mẹ.” Xuân Xuân nhìn thấy Tô Lam thì vui vẻ vỗ tay nhỏ.
Tô Lam không kịp để ý đến bọn chúng, muốn mở miệng hỏi mẹ Trần và chị Hồng, nhưng lại không thể mở miệng.
Cho nên, Tô Lam lập tức xách túi đi lên lầu.
Đi đến trước phòng ngủ của Quan Triều Viễn, nhìn thấy cửa phòng đang khép hờ thì cô nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Từ từ đi vào, bên trong sáng sủa sạch sẽ, không có một bóng người.
Tô Lam đi đến trước tủ quần áo, vươn tay mở cửa kéo ra, đôi mắt nhìn lướt qua quần áo đầy trong tủ.
Đột nhiên Tô Lam cũng không rõ quần áo anh có thiếu bộ nào không, kiểm tra đồ đạc hằng ngày của anh, cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Tô Lam không khỏi nản lòng ngồi xuống mép giường. Đi nghỉ phép ở đảo Phổ Cát, thời tiết bên kia nóng bức, đương nhiên không cần mang theo quá nhiều quần áo, mà vật dụng hàng ngày gì đó thì khách sạn cao cấp mà Quan Triều Viễn ở nhất định sẽ có đủ, thật ra anh chỉ cần mang theo thẻ thẻ tín dụng là đã chuẩn bị đầy đủ, cần gì phải chuẩn bị hành lý?
Vào bữa cơm chiều, Tô Lam thay bộ đồ mặc ở nhà đi từ trên lầu xuống.
Lúc này, Minh An và Xuân Xuân đều đã ngồi ở trước bàn ăn.
Tô Lam ngồi xuống, Minh An đã lập tức mở máy hát: “Mẹ ơi, hôm nay ba đi công tác!”
Nghe cậu bé nói, bàn tay cầm đũa của Tô Lam cứng đờ!
Đi công tác? Chẳng lẽ không phải đi nghỉ phép?
“Vậy sao? Đi công tác ở đâu?” Tô Lam vươn tay gắp đồ ăn bỏ vào trong chén trước mặt Minh An.
“Là… Là cái đảo gì đó.” Minh An trợn mắt suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nhớ ra.
“Đảo Phổ Cát sao?” Bản thân Tô Lam không nhận ra lời nói của cô đã chua lè
Đi công tác? Chỉ là lừa trẻ con thôi, trong lòng Tô Lam đang khiển trách Quan Triều Viễn.
“Đúng vậy, chính là đảo Phổ Cát!” Minh An liều mạng gật đầu.
Kế tiếp, đương nhiên Tô Lam ăn cơm nhạt như nước ốc, không biết vị.
Thế mà Quan Triều Viễn lại đi nghỉ phép cùng Linda Lâm, xem ra tình cảm của họ đã phát triển rất nhanh, đã tới mức là bạn bè rồi.
Ngẫm lại chuyện của cô đã giải quyết xong, cô cũng không cần thiết ở lại trong nhà của Quan Triều Viễn, cô nên nhân lúc còn sớm mà nhường chỗ, nói không chừng sau kỳ nghỉ phép Linda Lâm sẽ về thẳng đây đó.
Sau một đêm trằn trọc, tuy rằng Tô Lam rất nhớ nhung Minh An và Xuân Xuân, nhưng cô vẫn kiên quyết dứt khoát dọn ra khỏi biệt thự Quan Triều Viễn.
Tô Lam vẫn không quên được ánh mắt lưu luyến không rời của Minh An, Xuân Xuân còn không hiểu chuyện, ít nhất buổi tối mỗi ngày cô bé còn có thể ngủ cùng cô, mà Minh An thì khác, chỉ có cuối tuần mới có thể ở cùng cô. Tuy rằng Tô Lam rất đau xót, nhưng cô biết cần phải làm vậy, nếu cô còn kiên trì ở lại là đang làm tổn thương lòng tự trọng của mình.