Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 261: Tình mẹ con
Chương 261: Tình mẹ con
Nhìn thấy cảnh này, Tô Lam mới biết Quan Triều Viễn đến muộn là vì tai nạn xe cộ, thế nên nghi ngờ vừa rồi của cô cũng tan thành mây khói.
Sau đó Tô Lam ngồi xổm xuống, túm lấy Minh An trước mặt nhìn từ trên xuống dưới một lần, còn lo lắng nắm lấy cánh tay cậu bé hỏi: "Cháu có bị thương ở đâu không? Đầu có bị nghiêm trọng không?"
Lúc này, Minh An lại cười ra vẻ người lớn nói: "Mẹ, thì ra mẹ quan tâm đến con như vậy."
Nghe vậy, Tô Lam tức giận mím môi dưới.
Minh An nói tiếp: "Đầu con chỉ bị trầy da một chút, nhưng ba còn nghiêm trọng hơn, ba bị gãy tay kìa!"
Nói xong, Minh An xoay người giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chạm vào cánh tay đang bị thương của Quan Triều Viễn.
Tô Lam chậm rãi đứng lên, liếc nhìn cánh tay Quan Triều Viễn một cái, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Đúng lúc này, Lâm Minh mang khuôn mặt chỗ này xanh một tí chỗ kia tím một vết bước tới nói: "Rất xin lỗi cô Tô, trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn xe. Vừa rồi Tổng giám đốc Quan và Minh An cần đến bệnh viện băng bó đơn giản nên mới đến muộn."

Chương 261: Tình mẹ con
Tô Lam nắm lấy tay Minh An rồi thản nhiên trả lời: "Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi sẽ đưa Minh An đi lấy máu."
Tô Lam nắm tay Minh An bước vào trong, Minh An quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn hét lên: "Ba ơi, ba nhớ ngoan ngoãn đợi con về!"
Quan Triều Viễn vẫy tay với Minh An.
Sau đó ánh mắt của hai người đàn ông Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ lại chạm nhau trên không trung.
Quan Triều Viễn mở lời: "Thấy anh và Minh An không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hẳn là em thất vọng lắm nhỉ?"1
Quan Khởi Kỳ lạnh lùng nói:“Em không hiểu anh đang nói gì.”
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là anh sẽ không để em thực hiện được âm mưu đâu."1
Anh nói xong thì lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi.
Quan Khởi Kỳ cũng xoay người ngồi xuống một chỗ cách anh rất xa.

Chương 261: Tình mẹ con
Tô Lam nắm tay Minh An đi đến cửa sổ lấy máu, xoay người ngồi xổm xuống rồi cười nói với Minh An: "Minh An, một lát nữa chúng ta phải lấy máu, cháu đừng khóc!"
Minh An ra vẻ như một người lớn. Cậu bé đưa tay ra và giơ cánh tay lên: "Ba nói con là đàn ông trai tráng, không những không thể khóc khi lấy máu mà còn phải bảo vệ mẹ!"
Nghe thấy những lời này, Tô Lam mím môi cười, vươn tay sờ đầu Minh An khen ngợi: "Minh An thật ngoan!"
Không thể không nói rằng Quan Triều Viễn thật sự đã giáo dục Minh An rất tốt. Cậu bé không chỉ hiểu chuyện, mà còn giống như người lớn, nếu cậu bé thực sự là con ruột của cô thì cô thật sự sẽ rất hạnh phúc.
Sau đó Tô Lam ôm Minh An ngồi trước cửa sổ lấy máu. Khi y tá lấy ra một ống tiêm thật dài, cô cảm thấy Minh An run lên một cái.
Ngay cả khi Minh An là đứa bé hiểu chuyện thì cậu bé cũng chỉ mới là một đứa trẻ hơn ba tuổi mà thôi. Vậy nên Tô Lam đã che mắt Minh An lại sau đó nắm cánh tay của bé đưa cho y tá.
Khi mũi kim đâm vào cánh tay non nớt của Minh An, Tô Lam quay mặt đi. Vốn dĩ cô vẫn luôn mạnh mẽ nhưng giờ phút này lại không chịu được, khóe mắt hơi ươn ướt.

Chương 261: Tình mẹ con
Y tá nhanh chóng rút một ống tiêm máu. Tô Lam lấy bông tẩm cồn từ tay y tá rồi đè vết tiêm lại cho Minh An.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói non nớt của Minh An: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"
Tô Lam vội vàng lau nước mắt: “Dì có khóc đâu?”
Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Minh An ôm lấy cổ Tô Lam: "Rõ ràng mẹ đang khóc mà. Mẹ, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu.”
Tô Lam vội nói: “Mẹ đau lòng khi con bị kim đâm thôi.”
Lúc này, Minh An vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Cuối cùng mẹ cũng thừa nhận mẹ là mẹ của con rồi!”
Nghe những lời này, Tô Lam thật sự không biết nên cười hay nên khóc. Cô thế mà lại đột nhiên rơi vào bẫy của một đứa trẻ.
Sau đó đến lượt Tô Lam lấy máu.
Khi y tá cầm kim tiêm đâm vào, Minh An vươn tay che mắt Tô Lam, hơn nữa còn dùng chất giọng non nớt tức giận nói: "Mẹ ngoan, mẹ đừng sợ, một lát nữa sẽ ổn thôi!"

Chương 261: Tình mẹ con
Thấy Minh An nhỏ mà cứ như người lớn, Tô Lam đã quên mất cơn đau từ lâu rồi, chỉ siết chặt cánh tay ôm lấy cậu bé.
Y tá nhanh chóng lấy máu xong. Tô Lam bế Minh An đến hàng ghế chờ ngồi xuống. Bàn tay mũm mĩm của Minh An dùng bông tẩm cồn ấn vào miệng vết kim tiêm trên cánh tay của Tô Lam.
Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn rồi nói: “Mẹ phải giữ cục bông trong một phút mới được, nếu không có thể sẽ chảy máu đó!”
Tô Thanh cười: “Xem ra cháu cũng biết nhiều thứ quá nhỉ.”
Lúc này Minh An mới vỗ ngực nói: "Con bắt đầu nhập viện từ năm một tuổi, mới xuất viện mấy ngày trước thôi, con còn ở bệnh viện nhiều hơn mấy cô y tá nữa!"
Nghe vậy, Tô Lam nhìn Minh An với ánh mắt phức tạp. Cô nghĩ thầm rằng: Rốt cuộc đứa trẻ này đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ rồi? Cô rất đau lòng, ánh mắt cũng trở nên u ám đi nhiều.
Vài phút sau, Tô Lam nắm bàn tay nhỏ bé của Minh An bước ra hành lang.

Chương 261: Tình mẹ con
Nhìn thấy bọn họ đi ra, cả Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ đều lập tức bước tới.
Tô Lam nhìn bọn họ nói: "Bác sĩ nói ba ngày nữa mới có kết quả. Ba ngày nữa chúng ta gặp lại ở đây."
Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó vươn tay muốn ôm Minh An qua.
Lúc này, Minh An đang chơi đùa nên vội vàng nói: "Con muốn ở với mẹ cơ!"
Nghe vậy Tô Lam nhíu mày cúi nhìn Minh An, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Quan Triều Viễn cũng cau mày sau đó dùng giọng điệu nghiêm nghị nói: "Minh An, không được quấy!"
Minh An ngẩng mặt nhỏ lên và nói giống như đó là điều đương nhiên: “Con không có quấy mà, con chỉ muốn ở bên mẹ thôi!”
Lúc này, giọng điệu của Quan Triều Viễn đã trở nên vô cùng không tốt. Anh tức giận với Minh An: “Con có nghe lời không?”

Chương 261: Tình mẹ con
Thấy Quan Triều Viễn tức giận, Minh An cũng sợ hãi, bàn tay nhỏ bé khẽ buông lỏng tay Tô Lam ra, cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu, dáng vẻ trông rất uất ức nhưng lại không dám khóc lên. Nhìn thấy Minh An đáng thương như vậy, Tô Lam mềm lòng. Cô lập tức ngồi xổm người xuống ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Minh An rồi dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Minh An, cháu về với ba trước đi, ba ngày nữa chúng ta lại gặp nhau ở đây nhé. Đến lúc đó dì sẽ mang bánh quy và bánh trứng do dì tự làm cho cháu ăn, được không nào?"
Nghe vậy, Minh An tròn mắt: "Mẹ, mẹ cũng biết làm bánh quy và bánh trứng sao?"
Tô Lam gật đầu: “Ừ.”
Lần này Minh An mới vui vẻ gật đầu: “Được ạ, nhưng mẹ nói lời phải giữ lời đó.”
Tô Lam giơ ngón tay út lên: “Sẽ giữ lời mà, chúng ta ngoắc tay được không?”
Minh An lập tức giơ ngón tay út lên, vừa ngoắc tay với Tô Lam vừa hét lớn: “Ngoắc tay thắt cổ trăm năm không được thay đổi!”
Lúc này, Quan Triều Viễn nhìn hai mẹ con Tô Lam đã nảy sinh tình cảm với nhau thì khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau đó Minh An đi tới trước mặt Quan Triều Viễn. Anh nắm lấy tay cậu bé rồi nói với Tô Lam: “Hẹn ba ngày sau gặp lại!”
Nói xong, Quan Triều Viễn nắm tay Minh An xoay người rời đi. Lâm Minh cũng lập tức đi theo.
Thấy Minh An đi một bước là quay lại nhìn mấy lần, Tô Lam cười vẫy tay với cậu bé. Minh An cũng liên tục vẫy tay đáp lại cô.

Chương 262: Anh cả
Chương 262: Anh cả
Ba ngày sau.
Tô Lam nắm tay Minh An đứng ở hành lang chờ kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Giờ phút này, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cô trở nên hỗn loạn từ lâu rồi.
Mà hình như Minh An hiểu được tâm tư vi diệu của nhóm người lớn nên ánh mắt cậu bé cứ luôn nhìn về phía Tô Lam, không có chút hứng thú nào với bánh quy và bánh trứng đang cầm trên tay.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ bước ra ngoài với một tập tài liệu trên tay.
Nhìn thấy anh ấy, trong lòng Tô Lam đột nhiên nóng lên, bàn tay đang ôm Minh An cũng đổ mồ hôi.
Minh An rất đáng yêu và lanh lợi. Cô thật sự sợ đứa nhỏ này không phải con mình. Nếu vậy thì sau này chắc chắn cô sẽ buồn và thất vọng rất lâu cho mà xem.
Cô mong rằng Minh An chính là đứa con mà cô đã sinh ra năm đó. Dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu thì Minh An và Xuân Xuân cũng đều là chỗ dựa của cô.

Chương 262: Anh cả
Khi Quan Khởi Kỳ đi tới trước mặt mình, Tô Lam không nhịn được hỏi: “Thế nào?”
Quan Triều Viễn nhìn Quan Khởi Kỳ với ánh mắt chế nhạo: “Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Quan Khởi Kỳ, anh nghĩ hôm nay em sẽ là người thất vọng nhất.”
Quan Khởi Kỳ nhướn mày nói với Tô Lam: “Em và Minh An có quan hệ mẹ con.”
Nghe vậy, nụ cười lập tức nở rộ trên mặt Tô Lam. Cô nhanh chóng đưa tay cầm lấy tập tài liệu trong tay Quan Khởi Kỳ, cúi đầu nhìn lướt qua kết quả. Mức độ ADN tương tự giữa cô và Minh An giống nhau đến 99%.
Nhìn thấy điều này, Tô Lam không kìm được xúc động mà ngồi xổm xuống, ôm chặt Minh An vào lòng!
“Minh An, mẹ nhớ con vô cùng.”
Minh An lúc này đang bị Tô Lam ôm chặt, trợn to hai mắt tròn xoe, sau đó dùng chất giọng non nớt tức giận nói: “Mẹ, mẹ ôm chặt con như vậy, con thở không ra hơi!”
Nghe vậy, Tô Lam vội vàng buông lỏng Minh An ra, lấy mu bàn tay gạt đi giọt nước mắt vui mừng mà vương trên khóe mắt, mỉm cười nói: “Xin lỗi con, cục cưng.”

Chương 262: Anh cả
Sau đó Minh An xoay người đi đến trước mặt Quan Triều Viễn, nắm lấy góc áo của anh rồi nói: “Ba, sau này con muốn ở bên cạnh mẹ cơ!”
Quan Triều Viễn gật đầu một cái, sau đó dõi mắt nhìn về phía Tô Lam: “Chỉ cần mẹ con đồng ý thì đương nhiên là có thể.”
Tô Lam vội vàng cười với Minh An: “Vậy hôm nay con đi cùng mẹ đi!”
Nghe đến đây, Minh An lắc đầu như trống bỏi: “Con không muốn rời xa ba đâu. Mẹ với ba và Minh An là một gia đình, chúng ta đương nhiên phải sống cùng nhau rồi!”
Quan Khởi Kỳ nghe vậy thì nhíu chặt mày.1
Tô Lam phát hiện ra sự không hài lòng của Quan Khởi Kỳ nên khó xử nói: “Minh An, bây giờ mẹ và ba không phải là một gia đình. Vậy nên con phải lựa chọn giữa mẹ và ba.”
Nghe đến đây, Minh An ngay lập tức bật khóc: “Không đâu, con muốn cả ba và mẹ cơ, con không muốn chọn một trong hai người đâu!”
Nhìn Minh An đang khóc nháo không ngừng, Tô Lam không biết phải làm sao. Cô rất có lỗi với đứa trẻ này, tuy rằng mọi chuyện không phải là do cô nhưng cô vẫn thua thiệt con nhiều lắm. Cô không muốn con khóc như thế này.

Chương 262: Anh cả
Nhưng bây giờ cô không còn quay lại với Quan Triều Viễn được nữa. Nhất thời, Tô Lam lâm vào tình thế khó xử.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới cau mày đi đến trước mặt Minh An, ngồi xổm xuống dỗ dành: “Minh An, mẹ còn có em gái cần được chăm sóc. Chẳng phải con nói là nhớ em gái sao? Vừa hay con có thể đi cùng mẹ đến thăm em gái.”
Ngay khi nhắc đến em gái, Minh An ngừng khóc liền. Cậu bé nhìn sang Quan Triều Viễn, vẫn hơi không cam lòng nói: “Ba, một mình ba sẽ không cô đơn sao?”
Quan Triều Viễn nhìn Minh An thật sâu, khóe miệng cong lên trả lời: “Không đâu, con phải nhớ nghe lời mẹ đó biết chưa?”
“Con biết.” Minh An lớn tiếng đáp lại rồi xoay người nắm tay Tô Lam.
Thấy Minh An cư xử tốt và hợp lý như vậy, Tô Lam mím môi cười. Sau đó cô ngẩng đầu nói với Quan Triều Viễn: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa thằng bé về.” Thật ra trong lòng Tô Lam đã nghĩ đến chuyện trong tương lai cô và Quan Triều Viễn sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Minh An. Dù sao thì anh cũng đã nuôi đứa nhỏ lâu vậy rồi, chắc chắn sẽ không bao giờ giao quyền nuôi dưỡng đứa bé cho cô. Hơn nữa rất dễ nhận thấy rằng Minh An và Quan Triều Viễn có một mối quan hệ rất sâu sắc. Cô không muốn phá vỡ tình cảm giữa hai cha con.

Chương 262: Anh cả
Chỉ cần thỉnh thoảng Minh An có thể qua ở cùng cô hai ngày là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Tô Lam đưa Minh An về nhà.
Vừa bước vào cửa, Minh An đã nhìn thấy Xuân Xuân đang đứng trên mặt đất tập đi.
Minh An đi thẳng đến chỗ Xuân Xuân, nhìn nhìn Xuân Xuân đang mặc bộ áo liền quần màu hồng phấn rồi nói: “Em là em gái Xuân Xuân của anh phải không?”
“A ô…” Xuân Xuân vẫn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra âm thanh a ô a ô, nhưng đôi mắt to tròn của cô bé lại đang nhìn chằm chằm Minh An.
Minh An lại lên tiếng: “Tuy rằng em không đáng yêu cho lắm nhưng ai bảo anh là anh trai của em chứ? Sau này em không phải sợ, anh sẽ che chở cho em!”
Minh An lúc này giống hệt như một người anh cả đang chỉ dạy cho Xuân Xuân thấp hơn mình một cái đầu.
Thấy vậy, Tô Lam và chị Vu mím môi cười.
Mà sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Chỉ thấy Xuân Xuân đi đến trước mặt Minh An, đưa món đồ chơi trên tay cho Minh An, cái miệng còn a ô nói không ngừng.

Chương 262: Anh cả
Cậu bé cúi đầu liếc nhìn con búp bê trong tay Xuân Xuân một cái rồi khinh thường nói: “Đây toàn là đồ chơi của con gái, anh là con trai không thích chơi, em cứ giữ lấy mà chơi đi!”
Xuân Xuân rút tay về, nhưng cô bé lại bước tới vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra để ôm Minh An, đồng thời còn bôi nước miếng trên miệng lên áo của Minh An.
Mặc dù Minh An lộ ra vẻ mặt chán ghét nhưng cậu bé lại không đẩy Xuân Xuân ra, chỉ cau mày nói: “Anh nói em nghe nè em gái, em ôm anh trai thì không thành vấn đề, nhưng không được ôm thằng nào khác đâu biết chưa? Con gái thì phải có sự rụt rè của con gái chứ!”
Nghe được những lời này, Tô Lam cúi đầu chống đỡ mặt mình, cười đến đau bụng. Chị Vu cũng cười nghiêng ngả một bên.
Nhờ cậu con trai nhỏ bé này mà trong phòng thực sự có thêm rất nhiều tiếng cười. Cậu bé đã trở thành niềm hạnh phúc của Tô Lam và chị Vu.
Đêm nay, trên giường của Tô Lam có thêm hai đứa nhỏ đang ngủ.
Minh An ngủ bên trái, Xuân Xuân ngủ bên phải, Tô Lam lại hạnh phúc ngủ ở giữa hai đứa con.

Chương 262: Anh cả
Nhìn hai đứa bé dễ thương trước mặt, trong lòng Tô Lam rất xúc động. Cô không ngờ rằng đứa con bị thất lạc của mình đã được tìm thấy.
Tô Lam đang nhìn hai đứa bé trước mặt dưới ngọn đèn tường mờ mờ thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đều đều.
Đây là tiếng bước chân của Quan Khởi Kỳ. Tô Lam biết anh ấy cố ý chọn lúc bọn nhỏ ngủ cả rồi mới tới. Bây giờ cô có hai đứa bé bên cạnh nên quả thật đã mặc kệ anh ấy rồi.
Tô Lam bèn xuống giường, mang dép vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, vừa quay đầu đã thấy Quan Khởi Kỳ trong bộ quần áo ở nhà đang ngồi trước sô pha.
Quan Khởi Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Cả hai đứa đều ngủ rồi sao?”
“Ngủ rất ngoan.” Tô Lam gật gật đầu, sau đó xoay người ngồi ở bên cạnh Quan Khởi Kỳ, tựa đầu lên vai anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK