Nói xong, Lam Dịch Bân lại chỉ tay lên mặt mình.
Trên mặt của Lam Dịch Bân có những chỗ bầm tím còn chưa lành lại. Ở trong công ty, chuyện anh ta bị đánh cũng lan truyền khắp nơi mọi người đều biết cả, thực sự là rất mất mặt.
Nghe đến đây, tất nhiên Tô Lam cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa, dù sao Quan Triều Viễn cũng đã thay cô trút giận rồi.
Quan Triều Viễn, sao lại có liên quan đến Quan Triều Viễn? Vừa nghĩ tới cái tên này, khắp người cô lại cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù Tô Lam không biết Lam Dịch Bân này thật sự đã biết lỗi, hay là biết rằng bản thân cô là một người không dễ động vào, sau này cô và anh ta vẫn còn phải làm việc chung, vì vậy cô cũng không muốn cứng nhắc khó coi.
Vì vậy, sau đó Tô Lam lại nói: “Chuyện lúc trước tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi chỉ hy vọng sau này tôi có thể giúp đỡ anh xử lý tốt vụ án của Kình Thiên.”
“Đó cũng chính là ý của tôi, tôi cũng muốn như vậy!” Nghe thấy câu nói này, Lam Dịch Bân cười toe toét.
“Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi tan ca đây.” Tô Lam mím môi, xách túi lên rồi rời đi.
Loại người như Lam Dịch Bân, nếu như không phải do yêu cầu công việc, cô thật sự không muốn tiếp xúc với anh ta thêm một giây phút nào.
Tô Lam xách túi vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một chiếc xe ô tô rất chói mắt đang đậu dưới bậc thềm.
Chiếc xe Bentley màu đen với biển số bắt mắt, Tô Lam không cần nghĩ cũng biết đây là xe của Quan Triều Viễn.
Tô Lam không khỏi dừng bước.
Sau đó, ghế sau của chiếc xe Bentley từ từ mở ra, Tô Lam nhìn thấy
Sau đó, ghế sau của chiếc xe Bentley từ từ mở ra, Tô Lam nhìn thấy
Sau đó, cửa sổ phía sau xe Bentley từ từ bị kéo xuống, Tô Thanh nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người đàn ông vươn tay một cách rất tự nhiên rồi gạt tàn thuốc từ giữa các ngón tay ra.
Lúc này, Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn nhìn liếc qua cô một cái, rõ ràng anh đã nhìn thấy cô.
Lúc này trái tim của Tô Lam đập loạn xạ, anh đến tìm cô làm gì? Sau chuyện lần trước anh và cô còn gì để nói với nhau sao?
Lẽ nào anh tự mình đến đưa Xuân Xuân về? Không thể nào, lần nào anh cũng gửi xe đưa Xuân Xuân đến tận dưới lầu nhà cô, không liên hệ trước, anh không thể nào lại đưa Xuân Xuân đến tận tầng dưới công ty của cô, đúng không?
Lúc này, Tô Lam thầm nghĩ: Muốn biết anh ta đến làm gì không phải đi hỏi là sẽ biết sao? Dù sao thì nên ứng xử phù hợp với tình hình thực tế.
Sau đó, Tô Lam tiến lên phía trước hai bước.
Đúng lúc này, Tô Lam nhìn thấy đột nhiên Quan Triều Viễn vẫy tay với mình, hơn nữa, khóe miệng anh còn nở một nụ cười, mặc dù nụ cười đó thật sự rất nhỏ nhẹ.
Tô Lam không khỏi dừng bước lại, thầm nghĩ: Thế này có là gì? Hôm đó đá bản thân cô rồi hôm nay lại muốn cho cô một quả táo ngọt sao?
Lúc Tô Lam đang tức giận, đột nhiên có tiếng giày cao gót từ phía sau vang lên.
Tô Lam lập tức quay đầu lại nhìn, cô lại thấy Linda trang điểm xinh đẹp lộng lẫy bước tới từ phía sau mình.
Nhìn thấy Linda, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này, Linda cũng nhìn thấy Tô Lam, cô ấy chào hỏi Tô Lam rất thân thiện. “Tô Lam, cô tan ca rồi à?”
“Vâng…” Tô Lam có hơi ngơ ngác.
“Tôi có hẹn với người khác nên đi trước đây.” Linda cười với Tô Lam sau đó nhanh chóng bước qua Tô Lam.
Tô Lam vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Linda đi tới trước cách chiếc Bentley màu đen mấy bước.
Lúc này, Lâm Minh đang ngồi ở vị trí lái xe cũng đã bước xuống xe, quay về hướng của Linda rồi mở cửa sau cho cô ấy.
Sau đó, Linda vừa cười vừa nói rồi bước lên xe, Lâm Minh cũng ngồi vào ghế lái, sau đó chiếc xe cũng chậm rãi khởi động.
Đúng lúc này, Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó cửa kính xe chậm rãi kéo lên, Bentley xoay đầu hòa mình vào dòng xe, dần dần rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lam ngây ngốc sững người tại chỗ mấy chục giây lâu như vậy.
Dù Tô Lam có ngốc hơn nữa thì cô cũng biết Quan Triều Viễn đang thể hiện với cô, cô hiểu ý của anh, anh muốn nói cho cô biết rằng có bao nhiêu phụ nữ tranh nhau trèo lên cây to là anh. Chỉ cần anh vẫy tay là những người phụ nữ đó sẽ nhào vào lòng anh.
Nếu như anh muốn sỉ nhục cô hoặc làm cô tổn thương thì anh đã làm được rồi, Tô Lam đưa tay sờ lên ngực phải của mình, ở nơi đó cảm giác đau âm ỉ.
Nhưng Quan Triều Viễn anh cũng quá tận tâm rồi. Hiện tại chân của anh mới chỉ bước đi vững vàng, anh đã vội vàng nôn nóng đi đón người đẹp, anh cũng không sợ buổi tối có vận động mạnh thì vết thương ở chân sẽ tách ra sao.
Một lúc sau, đột nhiên Tô Lam cảm thấy bản thân mình đứng ở chỗ này giống như một kẻ ngốc, liền cười nhạt rồi rời đi.
Giờ phút này, cô cũng hiểu được cô và Quan Triều Viễn thật sự không còn chút hy vọng nào nữa rồi, cô không thể chịu đựng được những người phụ nữ khác vui vẻ tiễn biệt anh, cô cũng không chịu được anh và những người phụ nữ đó tình cảm, ngọt ngào với nhau.
Nếu như trước đây phần nhiều là cô giận dỗi Quan Triều Viễn hơn là từ bỏ, thì bây giờ cô đã không còn hy vọng gì đối với anh. Để Quan Triều Viễn xuống địa ngục, sau này anh ở cùng với loại phụ nữ nào cũng không liên quan gì đến cô! Cô sẽ không quan tâm, sẽ không buồn nữa, cô ấy sẽ sống thật tốt, làm tốt công việc, chăm sóc con cái và thậm chí là tìm kiếm một người có thể chấp nhận Xuân Xuân để yêu đương.
Giây phút tiếp theo, Tô Lam không hề do dự mà đi về nhà, bởi vì lúc này, Xuân Xuân sắp được đưa về nhà rồi…
Vào một buổi sáng của mấy ngày hôm sau, khi Tô Lam vừa bước vào văn phòng kế toán của Khải Hàng thì nhìn thấy một anh shipper cầm một bó hoa hồng đỏ tươi tắn và hét lên: “Cô Linda, cô Linda là ai?”
“Văn phòng trong cùng.” Một nữ nhân viên chỉ cho anh shipper.
“Cảm ơn.” Anh shipper cầm bó hoa hồng bước nhanh về hướng mà nữ nhân viên đã chỉ.
Lúc này, một số đồng nghiệp nữ xung quanh họ nhanh chóng tập trung lại rồi bắt đầu bàn tán.
“Hôm nay là ngày thứ tư rồi, đúng không? Sáng nào đi làm Linda Lâm đều nhận được một bó hoa hồng tươi tắn. Có lần tôi đã lén đọc tấm thiệp trên, và nó có chữ ký của một người tên là Quan Triều Viễn!”
“Quan Triều Viễn này không phải người bình thường. Anh ấy chính là tổng giám đốc của Thịnh Thế. Nghe nói gia cảnh của anh ấy rất lớn mạnh, lại vô cùng đẹp trai!”
“Thảo nào dạo này trông Linda Lâm rất rạng rỡ, hơn nữa tính tình lại rất tốt. Hóa ra là cô ấy gặp vận đào hoa.”
“Không chỉ là gặp vận đào hoa mà còn câu được người đàn ông giàu có, hơn nữa còn vô cùng giàu có.”
“...”
Nghe thấy những lời bàn tán của những người này, Tô Lam hơi nhếch môi, sau đó xoay người bước vào văn phòng, không muốn nghe những lời bàn tán của những người đó nữa.
Ngồi trước máy tính, Tô Thanh cố gắng hết sức để bản thân rơi vào trạng thái tập trung cao độ, nhưng lúc nào cô cũng không thể tập trung được. Cô tự nhủ trong lòng: Người đó không còn liên quan gì đến bản thân mình nữa, sau này những chuyện về anh ta thì đừng nghe hay suy nghĩ nữa.