Bụng Bùi Tri Diễn dâng lên hơi nóng, hắn buông thả lý trí, ánh mắt dán chặt vào Quý Ương mang theo ý vị khó hiểu: ‘‘Trên bàn ta có một bức thư, nàng xem xong rồi nói.”
Quý Ương đâu có tâm trí nào mà xem thư, nàng lắc đầu trong lòng Bùi Tri Diễn: ‘‘Thiếp không đi, chàng đọc cho thiếp nghe.”
Bùi Tri Diễn nhếch môi cười lạnh, hắn muốn xem nàng có thể giả vờ được bao lâu, nàng vẫn chưa biết tin Diệp Thanh Huyền chết, nếu biết, e rằng sẽ đau lòng đến tột độ, hận hắn thấu xương, chắc chắn khi đó nàng sẽ không thể giả vờ là yêu hắn sâu đậm như vậy nữa.
Nhìn về phía bức thư trên bàn, Bùi Tri Diễn chậm rãi nói: “Diệp Thanh Huyền c.h.ế.t rồi.”
Đôi mắt phượng dài hẹp cúi xuống, chăm chú nhìn Quý Ương, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của nàng.
Thấy Quý Ương hơi ngẩn người, Bùi Tri Diễn nhếch môi, trong lời nói mang theo ác ý vui sướng: ‘‘Rơi xuống vực, c.h.ế.t rất thảm, bây giờ nhà họ Diệp chắc đang lo tang lễ rồi.”
Bùi Tri Diễn cười nhìn nàng, trong mắt hiện lên dục vọng và nguy hiểm, hai thứ xen lẫn vào nhau, không thể nói rõ là gì.
Hắn chờ đợi Quý Ương trước mặt hắn khóc lóc thảm thiết, chỉ cần nàng dám, hắn sẽ không bao giờ nương tay với nàng nữa.
Nhưng không, tất cả những gì hắn dự đoán đều không xảy ra.
Quý Ương ngẩn người trong lòng hắn, rồi thở phào nhẹ nhõm: ‘‘Kệ gã c.h.ế.t đi.”
“Nàng nói gì?” Bùi Tri Diễn nhìn nàng chằm chằm, như muốn xuyên thấu nàng.
Quý Ương mím môi, không trốn tránh nữa, ngẩng đầu nhìn Bùi Tri Diễn, phát hiện khuôn mặt hắn ửng đỏ không tự nhiên.
Đôi mắt long lanh, nóng bỏng, như say như tỉnh, càng giống như nhuốm đầy dục vọng.
Quý Ương bình thường ngoan ngoãn, ít khi đọc tiểu thuyết, làm sao nghĩ ra được hắn đã trúng thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-43-2.html.]
Bộ dạng Bùi Tri Diễn thật sự không bình thường, Quý Ương lo lắng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Bùi Tri Diễn không nói một lời, chăm chú quan sát nàng.
Thấy hắn không nói, Quý Ương không quan tâm đến chuyện khác, đưa tay sờ trán Bùi Tri Diễn, hơi nóng làm lòng bàn tay nàng bỏng rát, chẳng lẽ là bị sốt?
Quý Ương dồn hết tâm trí vào hắn, như thể cái c.h.ế.t của Diệp Thanh Huyền không liên quan gì đến nàng.
Nàng không phải thích Diệp Thanh Huyền sao, tại sao khi nghe tin gã c.h.ế.t lại không chút d.a.o động, Bùi Tri Diễn hạ thấp môi nói: “Nàng có nghe thấy ta nói gì không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương cầm tay áo lau mồ hôi trên trán hắn, làm xong mới nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Thiếp nghe thấy rồi, Diệp Thanh Huyền c.h.ế.t rồi, gã c.h.ế.t thì chết, thiếp không quan tâm, gã c.h.ế.t là tốt nhất, thiếp chỉ quan tâm chàng.”
Nàng nhón chân, ngẩng đầu dùng trán mình chạm vào trán Bùi Tri Diễn, lo lắng nói: “Thật sự rất nóng, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
Làm sao ư?
Hắn không chỉ trúng độc, mà còn trúng tà, chỉ một câu của Quý Ương đã làm lung lay suy nghĩ bấy lâu nay của hắn.
Nàng thật sự không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Diệp Thanh Huyền, ngay cả kiếp trước, khi đối mặt với hắn trong ngục, nàng cũng khóc đến đau đớn tột cùng, lúc này sao có thể thờ ơ như vậy, nàng không phải thích gã sao... trừ khi nàng không hề thích Diệp Thanh Huyền.
Hy vọng đã tắt trong lòng hắn lại bùng lên, nhớ đến chuyện trước kia Diệp Thanh Huyền có thể vì muốn ly gián hắn và Quý Ương mà nói ra việc nàng có nốt ruồi đỏ trên người, có việc gì gã không thể làm... ép nàng giao ra hổ phù, ép nàng vào ngục.
Dược lực mạnh mẽ cuốn trôi suy nghĩ của hắn, lúc này Bùi Tri Diễn không thể bình tĩnh suy nghĩ nữa.
Quý Ương thấy lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, hơi thở nặng nề nóng bỏng, vẻ lạnh lùng thường ngày đã bị dục vọng bao trùm, ngay cả đôi môi cũng đỏ tươi bất thường, ánh mắt đen như mực khiến Quý Ương không thể chống đỡ nổi, chỉ cần bị hắn nhìn thôi đã khiến nàng mềm nhũn.
“...Phu quân.” Dù Quý Ương có ngốc cũng biết ánh mắt này có ý nghĩa gì.
Lý trí ít ỏi còn lại của Bùi Tri Diễn sụp đổ hoàn toàn khi nghe nàng gọi một tiếng ngọt ngào như vậy, hắn uốn cong ngón tay, vuốt ve gương mặt Quý Ương, quấn lấy một lọn tóc nhẹ nhàng vê trong tay, mắt nửa nhắm, toàn thân toát ra vẻ phong lưu mê hoặc.
Bùi Tri Diễn bằng chút tỉnh táo cuối cùng nói: “Ta bảo nàng nghỉ ngơi... nàng có ngủ không?”