Bất kỳ ai biết điều đều sẽ thuận theo ý của Bùi Tri Diễn, nhưng Lương Ứng An lại giống như một kẻ ngốc, nhất quyết cho rằng Bùi Tri Diễn có ơn với mình, kiểu gì cũng phải báo đáp.
Gã nghiêm mặt nói: “Đối với Bùi đại nhân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hạ quan sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, không bằng tối nay hạ quan tổ chức tiệc tại phủ, mời Bùi đại nhân và phu nhân nhất định phải đến dự.”
Hắn nói xong liền chắp tay với Thẩm Thanh Từ: ‘‘Thẩm đại nhân cũng đến dự.”
Thẩm Thanh Từ cười từ chối: ‘‘Ta không phải ân nhân của ngươi, không đi.”
Lương Ứng An nhìn Bùi Tri Diễn: ‘‘Ý của đại nhân thế nào?”
Bùi Tri Diễn mỉm cười nói: “Lương đại nhân đã có lòng, ta không thể không nhận lời.”
Lương Ứng An thấy hắn đồng ý, thần sắc nhẹ nhõm, trên mặt đầy vẻ vui mừng: ‘‘Vậy hạ quan sẽ về chuẩn bị.” Nói xong liền đứng dậy cáo từ.
Đợi người đi rồi, Thẩm Thanh Từ mới nói: “Trạng nguyên lang này thú vị thật, tuy thiếu chút linh hoạt nhưng được cái ngay thẳng.”
Bùi Tri Diễn hỏi: “Ngay thẳng sao?”
Thẩm Thanh Từ với vẻ đương nhiên: ‘‘Không phải ngay thẳng sao, vừa mới vào quan trường, còn có thể giữ tình cảm như vậy, nếu ngươi có ơn với hắn, sau này cũng có thể dùng được.”
Thẩm Thanh Từ không thấy vấn đề gì, điều này chứng tỏ chỉ là bệnh đa nghi của hắn đang trỗi dậy, mới khiến hắn hoài nghi mọi thứ.
Bùi Tri Diễn nâng tay xoa xoa trán, đứng dậy nói: “Ta đi trước.”
Thẩm Thanh Từ cũng không mong hắn ở lại lâu, gật đầu biểu thị đã biết.
Bùi Tri Diễn không nói với Quý Ương về việc Lương Ứng An mời, một mình đến Lương phủ.
Lương Ứng An tự ra đón, không thấy Quý Ương, gã ngạc nhiên hỏi: “Bùi đại nhân, sao không thấy phu nhân cùng đến?”
Bùi Tri Diễn cười nói: “Nàng không thích ra ngoài.”
Lương Ứng An gật đầu: ‘‘Thì ra là vậy, mời đại nhân vào trong.”
Song thân của Lương Ứng An cũng đã được đón tới Kinh thành, biết Định Bắc Hầu thế tử đến phủ, vô cùng cung kính đến chào, Lương phụ kính cẩn nói: “Thế tử gia xin mời ngồi trên.”
Bùi Tri Diễn cười hòa nhã: ‘‘Lương lão gia, lão phu nhân không cần đa lễ, ta chỉ đến phủ dùng bữa cơm.”
Khi Bùi Tri Diễn đã gặp qua hai người, Lương Ứng An mới nói: “Cha, thân thể người không tốt, trước tiên về phòng nghỉ ngơi, con sẽ cho người mang thuốc tới.”
Lương lão phu nhân đỡ Lương lão gia rời đi, Bùi Tri Diễn hỏi: “Thân thể lệnh tôn có nghiêm trọng không?”
Lương Ứng An thở dài: ‘‘Người già rồi, lại thêm bệnh cũ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-53-2.html.]
Bùi Tri Diễn gật đầu.
Trong lòng Lương Ứng An thầm đắc ý, dù lúc này gã nói cho Bùi Tri Diễn biết mình chính là Diệp Thanh Huyền, Bùi Tri Diễn cũng không làm gì được gã.
Nhưng gã không thể dễ dàng để Bùi Tri Diễn biết, gã phải để Bùi Tri Diễn nếm trải cảm giác bị phản bội, bị lừa dối. Đó mới không uổng phí công sức gã sắp đặt kế hoạch này.
Lương Ứng An sai người dọn món ăn, giải thích thêm: “Sợ chiêu đãi không chu đáo, hạ quan đặc biệt hỏi Quý huynh về khẩu vị của ngài và phu nhân.”
Trên bàn đều bày những món Quý Ương thích ăn, thậm chí còn có một đĩa bánh nguyệt, Bùi Tri Diễn mặt không biến sắc, nhạt giọng cười: “Ngươi có lòng rồi.”
Lương Ứng An nâng chén rượu kính hắn, Bùi Tri Diễn chỉ uống hai chén lấy lệ rồi đặt chén xuống, dùng cơm xong cũng không ở lại lâu, nói vài câu khách sáo rồi đứng dậy cáo từ.
Lương Ứng An tiễn hắn ra cửa, nhìn xe ngựa đi xa, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.
Gió tháng tư thổi lên đã mang theo hơi ấm, Bùi Tri Diễn đi dọc theo hành lang vòng về phía Tiêu Hoàng Các.
Tuy nhiên, Quý Ương không ở trong phòng, hỏi hạ nhân mới biết nàng đã đi đến tàng thư các.
Bùi Tri Diễn lại đến lầu nhỏ bên hồ, vừa lên lầu đã thấy một cảnh tượng làm người ta xao xuyến, dưới ánh nến chập chờn lúc hoàng hôn, tiểu cô nương đang nằm trên chiếc ghế mềm sau bức bình phong ngọc đọc sách, một tay nâng cằm, một tay lật trang sách, mái tóc dài như dải lụa đen đều gạt sang một bên, buông xuống mềm mại.
Trên lưng mỏng manh, hai chiếc xương bướm thanh tú đẹp mắt, xương sống cong lên xuống, chân nhỏ nhấc lên, tà váy màu hồng nước rơi xuống xếp thành tầng ở khe gối, đôi chân ngọc xếp chồng lên nhau, nghịch ngợm cọ xát.
Bùi Tri Diễn nhìn như vậy đã thấy lòng mình loạn nhịp.
Hắn lặng lẽ đưa tay giải nút áo ở cổ, mới giải được một nút đã mất kiên nhẫn, bước lên phía trước.
Sàn gỗ kêu lên những tiếng cọt kẹt.
Quý Ương tưởng rằng Bùi Tri Diễn sẽ không về sớm như vậy, nghe tiếng động cứ ngỡ là Huỳnh Chi.
Vì thế khi bất ngờ bị một đôi tay nắm lấy chân, Quý Ương giật mình đến cả lông mi cũng run lên.
Nàng nhanh chóng quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt sâu thẳm, Quý Ương mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy cổ áo hắn mở nửa chừng, liền hiểu được ý hắn, mặt lập tức đỏ bừng.
“Dọa nàng rồi sao?”
Bùi Tri Diễn cười mang đầy tính lừa gạt, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ ôn nhu, nhưng động tác dưới tay lại không có chút ý an ủi, chỉ chuyên tâm khơi lửa.
Nhìn thấy hắn cởi dải lưng, Quý Ương cuối cùng không nhịn được rụt chân lại, Bùi Tri Diễn thuận thế buông nàng ra, ngồi xuống ghế mềm: ‘‘Sao thấy ta lại trốn?”
Quý Ương sao không biết hắn lại đang giở trò, cắn môi ngồi vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Về phòng được không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ai lại vừa về đã như thế này.