Bùi Tri Diễn đã rời phủ từ hôm qua nhưng đến giờ vẫn chưa trở về.
Quý Ương gọi Huỳnh Chi đến hỏi: “Tạ Dịch đã trở về chưa?”
Huỳnh Chi không hiểu sao nàng lại đột nhiên trở nên phụ thuộc vào Tạ Dịch như vậy, một người là vệ sĩ thân cận, một người là phu nhân của Thế tử, mà Thế tử hiện giờ lại không có ở đây... Huỳnh Chi càng nghĩ sâu, đầu óc càng thấy quay cuồng.
“Tạ vệ sĩ chưa trở về.” Huỳnh Chi đáp lại đúng sự thật.
Nghe vậy, lòng Quý Ương càng thêm trĩu nặng.
Ngay cả khi dùng bữa trưa với Tần phu nhân, nàng cũng không tập trung.
Thấy nàng ăn ít, Tần phu nhân liền sai người mang lên vài món khai vị, rồi ân cần nói: “Con như vậy là không ổn đâu, sao thai kỳ ngày càng lớn mà con lại càng gầy đi.”
Nghiêm phi nương nương đã sinh sớm hơn nhiều so với dự kiến, may mắn là mẫu tử bình an, hiện giờ bà chỉ lo lắng cho Quý Ương. Không biết có phải vì thân thể nàng quá gầy yếu hay không mà bụng nàng trông lớn hơn bình thường.
Quý Ương cũng hiểu rằng dù nàng có lo lắng đến đâu cũng không ích gì, hiện giờ nàng chỉ có thể chăm sóc bản thân, để Bùi Tri Diễn không phải lo lắng thêm.
Quý Ương mỉm cười, cầm lấy bát và nói: “Mẫu thân nói đúng, con sẽ ăn nhiều hơn.”
Đang ăn, thì Liễu Đình với khuôn mặt tái nhợt từ bên ngoài chạy vào: “Phu nhân, bên ngoài có rất nhiều quan binh, đã bao vây Hầu phủ.”
So với sự hoảng hốt của Quý Ương, Tần phu nhân lại bình tĩnh hơn nhiều: “Là lệnh của Thánh thượng sao?”
Liễu Đình lắc đầu: “Nô tỳ không biết, là Lục Hoàng tử dẫn quân đến.”
Ánh mắt Tần phu nhân sắc bén, khác hẳn vẻ dịu dàng, đoan trang thường ngày: “Hãy bảo Trần Phong điều động thân binh trong phủ, canh giữ ở ngoại viện, chỉ cần không có thánh chỉ, ta xem ai dám động vào Định Bắc Hầu phủ!”
“Hầu gia bình an trở về Kinh, quả nhiên có người ngồi không yên.” Tần phu nhân nhẹ nhàng nhướn mày, ánh mắt sắc lạnh.
Quý Ương chợt hiểu ra rằng, Tần phu nhân đã làm thế nào để chống đỡ cả Hầu phủ lớn lao này khi trượng phu và nhi tử đều không có mặt tại Kinh thành. Dưới vẻ ngoài dịu dàng ấy, bà là một phu nhân tướng quân kiên cường và đầy uy quyền.
Vì vậy mới có thể nuôi dạy nhi tử và nhi nữ của mình tự do và phóng khoáng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-80.html.]
Tần phu nhân trao cho nàng một ánh nhìn an tâm: “Không cần phải sợ, nếu họ dám vào, thì họ đã vào từ lâu rồi.”
Không bao lâu sau, Liễu Đình lại đến báo, khuôn mặt rõ ràng đã có chút vui mừng: “Thẩm đại nhân cũng đã dẫn một đội quân đến phủ.”
Nghe tin Thẩm Thanh Từ cũng đã đến, Quý Ương bỗng cảm thấy yên lòng hơn nhiều.
Thẩm Thanh Từ cưỡi trên lưng ngựa, còn Tạ Dịch đứng sau lưng hắn.
Hai đội quân đối đầu nhau, Thẩm Thanh Từ lười biếng ngẩng cằm lên, mỉm cười hỏi: “Lục Hoàng tử đang làm gì vậy?”
Thẩm Thanh Từ đã nhiều lần phá hoại chuyện của hắn, Sở Trạm đã sớm giận đến không thể kiềm chế, lạnh lùng cười nói: “Hiện giờ Bùi tướng quân và Thế tử đều không có mặt tại Kinh thành, bản Hoàng tử cũng lo lắng có kẻ muốn làm hại Hầu phủ, nên dẫn người đến đây bảo vệ.”
Thẩm Thanh Từ như nghe được chuyện cười lớn: “Ở dưới mắt Thiên tử, ai dám to gan như vậy.”
Hắn cố ý liếc nhìn đám quan binh phía sau Sở Trạm: “Nếu Lục Hoàng tử không nói là đến để bảo vệ, ta còn tưởng ngươi đến đây để tạo phản. Định Bắc Hầu sắp trở về Kinh, Thánh thượng thì hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ có kẻ tâm cơ…”
Thẩm Thanh Từ cười hiền hòa: “Lục Hoàng tử nói xem, ta nói có lý không?”
Ánh mắt Sở Trạm như một con rắn độc, sắc bén và đầy độc tố: “Thẩm Thanh Từ, ngươi nhất định phải đối đầu với ta sao?”
“Lục Hoàng tử đã quá lời.” Thẩm Thanh Từ cười cợt nhả: “Hiện giờ ngài nắm đại quyền trong tay, ta làm sao dám không biết điều.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sở Trạm hừ lạnh: “Ngươi biết là tốt.”
Thẩm Thanh Từ nói: “Nhưng hôm nay ta đến đây theo lời dặn của mẫu thân, mời Hầu phu nhân đến phủ ta đánh bài.” Hắn giả vờ khó xử nhìn đám quan binh của Ngũ Quân Doanh: “Hay là nhờ Lục Hoàng tử dẫn đám người này đến phủ ta bảo vệ đi.”
“Ngươi!”
Thẩm Thanh Từ không nhìn Sở Trạm nữa, chỉ vào Tạ Dịch với chiếc roi ngựa: “Ngươi, hãy mời người ra ngoài.”
Tạ Dịch cúi đầu chắp tay: “Vâng.”
Quý Ương và Tần phu nhân đang an nhiên ngồi trong hoa sảnh dùng bữa trưa, khi thấy Tạ Dịch bước vào, ngón tay Quý Ương khẽ run, suýt nữa không giữ được đôi đũa.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Monkeyd bỏi Lộn Xộn page; cáo truyện, trùm truyện, wattpad… chỉ là bọn trộm cắp)
Tạ Dịch không nhìn nàng, cung kính giải thích lý do đến gặp Tần phu nhân: “Xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Tần phu nhân không khỏi có chút do dự, bà không phải không tin tưởng Thẩm Thanh Từ, mà không muốn để nhà họ Thẩm cũng dính vào chuyện rắc rối này.