Bùi Tri Diễn không muốn nói thêm, càng không thể hiện sự thương xót, thản nhiên nói: “Con xin phép đưa Quý Ương về trước, mẫu thân cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Mãi đến khi về đến Tiêu Hoàng Các, Quý Ương mới nhận ra rằng từ lúc trở về, Bùi Tri Diễn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, dường như đang cầm thứ gì đó quan trọng.
Nàng vừa định mở miệng hỏi, Bùi Tri Diễn đã giục nàng đi tắm rửa, lòng Quý Ương đột nhiên nhảy dựng lên, hắn không ngủ ở thư phòng nữa sao?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong chốc lát, Quý Ương cũng cảm thấy lo lắng, lòng trào dâng những gợn sóng, nàng ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Khi trở ra, Bùi Tri Diễn vẫn ngồi một mình bên bàn, nhìn chăm chăm vào thứ gì đó trong tay, ánh nến lờ mờ chỉ soi sáng một nửa thân hắn, như thể có một bàn tay nào đó muốn kéo hắn vào bóng tối vô tận.
Quý Ương bỗng nhiên thấy đau nhói trong lòng, trong căn phòng yên tĩnh, giọng nàng trở nên lúng túng: ‘‘Phu quân.”
Bùi Tri Diễn quay sang nhìn nàng, ánh mắt đó khiến tất cả những ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng Quý Ương lập tức tan biến.
Ánh mắt này nàng đã quá quen thuộc.
Quý Ương cố gượng cười, bước tới bên cạnh hắn, Bùi Tri Diễn đã nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, nàng không nhìn thấy thứ gì, nhưng cũng có thể đoán rằng không phải là thứ gì tốt đẹp.
“Phu quân đang nhìn gì vậy?” Quý Ương tò mò hỏi.
Bùi Tri Diễn nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có chút cảm xúc nào: ‘‘Ương Ương muốn biết?”
Quý Ương không thể nghĩ ra còn có gì có thể gây ra mâu thuẫn giữa họ, nàng gật đầu: ‘‘Thiếp muốn xem.”
Bùi Tri Diễn chậm rãi gật đầu, nắm lấy tay nàng, đặt thứ trong tay mình vào lòng bàn tay nàng.
Quý Ương mở tay ra, nụ cười lập tức đông cứng lại, một dải lụa đỏ đã phai màu, trên đó có viết tên của nàng và Diệp Thanh Huyền!
Điều tệ hại hơn, đó lại là chữ của nàng.
Bùi Tri Diễn cúi đầu cười: ‘‘Tìm thấy ở trên cổ thụ bên ngoài miếu Chức Nữ.”
“Quý Ương chẳng phải đã nói, từ trước đến giờ không hề thích hắn sao?” Giọng Bùi Tri Diễn rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng đầy sự hoang mang: ‘‘Chỉ thích mình ta.”
Quý Ương gần như nín thở, nàng cố gắng nhớ lại, mới từ trong ký ức xa xăm tìm ra được chuyện này.
“Thiếp có thể giải thích.” Giọng Quý Ương khô khốc.
“Ừm.” Bùi Tri Diễn thản nhiên nói: “Ta biết Quý Ương nhất định có lý do, nên mới mang về để nàng xem.”
“Chữ đó là thiếp viết, lúc đó hắn cùng ca ca đến phủ, khi chúng ta đang luyện chữ…” Quý Ương vừa nói ra đã cảm thấy một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Nàng mím môi tiếp tục nói: “Trên dải lụa còn có tên của ca ca và A Dao, có lẽ đã bị cắt mất, hơn nữa cũng không phải thiếp tự đi treo.”
Lúc đó dù biết trước rằng mình sẽ thành thân với Diệp Thanh Huyền, nhưng với tính cách nhút nhát như chim sẻ của nàng, sao có thể làm chuyện to gan như treo lụa đỏ ở miếu Chức Nữ được.
Nhưng nàng không biết Bùi Tri Diễn sẽ nghĩ sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-67-2.html.]
Bùi Tri Diễn điềm nhiên nói: “Thì ra là vậy.” Hắn không hề che giấu, đôi mắt đen chăm chú nhìn Quý Ương nói: “Nhưng ta ghen tị, Quý Ương cũng viết tên của chúng ta được không?”
Hắn ghen tị vì nàng và Diệp Thanh Huyền cũng từng là “chúng ta”, nàng nói không từng thích là thật sự không thích sao?
Bùi Tri Diễn dẫn nàng đến thư phòng, nắm lấy tay nàng, từng nét từng nét viết đầy tên của hai người lên giấy tuyên, cho đến khi dưới đất ngập tràn những tờ giấy hắn vẫn không dừng lại, tựa như đã mê muội.
Quý Ương cảm thấy mình giống như con rối trong vở kịch bóng đường phố, bị hắn thao túng, khi Bùi Tri Diễn lại viết đầy một tờ giấy nữa, cuối cùng nàng nói: “Đủ rồi chứ.”
Nàng quay đầu nhìn vào góc mặt của Bùi Tri Diễn, giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt.
Bàn tay Bùi Tri Diễn khẽ dừng lại.
Quý Ương muốn cười nhưng không thể: ‘‘A Dao khi đó còn quá nhỏ, e rằng không nhớ, nhưng chàng có thể hỏi ca ca, chắc chắn ca ca nhớ rõ.”
Bùi Tri Diễn hạ khóe môi: ‘‘Ta đâu có nói là không tin nàng.”
Quý Ương ngậm chặt miệng không nói thêm lời nào, Bùi Tri Diễn tiếp tục viết xong tờ giấy này, mới nói: “Mấy ngày này ta e rằng không thể về, nàng không cần đợi ta.”
Hắn nói xong buông tay Quý Ương ra, rồi đi ra ngoài, Quý Ương nhìn theo bóng lưng hắn mà không động đậy, cứ đứng như vậy rất lâu, rồi mới cúi người nhặt từng tờ giấy lên gấp lại.
Nàng khẽ cười chua chát, dù có viết tên gần nhau đến đâu, nhưng lòng không thể gần lại thì có ích gì.
Khi trở về phòng, trời đã hừng sáng, nàng nhắm mắt kéo chăn trùm kín đầu, tự ép mình chìm vào giấc ngủ.
Trong địa lao, Diệp Thanh Huyền người đầy m.á.u nằm trên mặt đất ẩm thấp và bốc mùi hôi thối, chuột cống bò qua người gã mà gã cũng không hay biết, cả người không có chút sinh khí nào.
Cửa lao mở ra, ngục tốt nói: “Ngài tranh thủ thời gian.”
Người mới đến khoác áo choàng, mũ trùm che khuất mặt, khẽ gật đầu, ngục tốt khóa cửa lại rồi lùi ra.
Cảm giác mát lạnh run rẩy trên mặt khiến Diệp Thanh Huyền đang mê man lập tức tỉnh dậy.
Gã dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm người đang ngồi xổm trước mặt mình, ánh sáng trong ngục quá tối, gã không nhìn rõ gương mặt dưới mũ trùm, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”
Nghe giọng nói thanh nhã dễ nghe ngày xưa giờ trở nên khản đặc, Sở Cẩm Nghi c.h.ế.t lặng bịt chặt miệng, nước mắt không ngừng rơi.
Diệp Thanh Huyền nhận ra giọng của nàng, giận dữ nói: “Ngươi đến đây làm gì!”
Sở Cẩm Nghi liền kéo mũ trùm xuống, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, đâu còn dáng vẻ kiêu căng tùy hứng như ngày nào.
“Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi.” Nàng lại run rẩy đưa tay chạm lên khuôn mặt đáng sợ của Diệp Thanh Huyền.
Mọi người đều cảm thấy khuôn mặt gã như ác quỷ ghê tởm, vậy mà nàng còn dùng tay để chạm vào.
Diệp Thanh Huyền không còn sức để đẩy nàng ra, chỉ có thể thở hổn hển nói: “Mau đi đi.”
Gã đã là người sắp chết, không cần phải liên lụy thêm, càng đi xa càng tốt.
Sở Cẩm Nghi cắn chặt môi, lắc đầu, để mặc nước mắt tuôn rơi: ‘‘Ta sẽ cầu xin Hoàng thượng, ta sẽ tìm cách, ngươi nhất định phải gắng gượng.”