Mục lục
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nhị dẫn mọi người lên lầu.

Bùi Tri Diễn vừa bước lên lầu hai đã thấy Quý Ương đang mỉm cười dịu dàng nhìn hắn. Hắn dặn dò vài câu với mấy người đi cùng, sau đó mới đi đến trước mặt Quý Ương.

Quý Ương nhẹ nhàng gọi hắn, giọng đầy ý cười: ‘‘Phu quân sao lại đến đây?”

Ánh mắt Bùi Tri Diễn lướt qua bát đũa và điểm tâm trên bàn, Lục Niệm cảm thấy ánh mắt sắc bén của hắn quét qua người mình, như có thể nhìn thấu mọi thứ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi hắn quay lại nhìn Quý Ương thì mọi sắc bén đã thu lại.

Bùi Tri Diễn cười nhạt giải thích: ‘‘Cùng vài vị đại nhân tìm chỗ bàn việc.”

Quý Ương không bận tâm vì sao hắn lại tình cờ tìm đến đây, chỉ nghĩ đến việc mình ra khỏi phủ bao lâu, hắn chắc đã chịu đựng khổ sở bấy lâu.

Bùi Tri Diễn thực sự đang chịu đựng, ngay cả khi trước đây để Quý Ương đến Bích Vân Sơn Trang, hắn cũng có thể đảm bảo nàng không ra ngoài một bước, và đây là lần đầu tiên trong hai ba tháng nàng mới tự mình ra khỏi phủ.

Bùi Tri Diễn hỏi: “Nàng và Lục cô nương đến đây ăn sữa ngọt? Còn định đi đâu nữa không?”

Quý Ương lắc đầu, hiếm khi làm nũng: “Ngoài trời nóng lắm.”

Bùi Tri Diễn nghe vậy khẽ cười, thuận miệng nói: “Vậy thì đừng đi lung tung nữa, đợi ta xong việc rồi cùng nàng về.”

Quý Ương nhìn vào mắt hắn, cười đáp.

Lục Niệm bên cạnh giận mà không dám nói, trước đó còn nói sẽ đi thư trai dạo một vòng, giờ thì không làm được rồi, nàng không giận Quý Ương, mà đổ hết tội lỗi lên đầu Bùi Tri Diễn vì phá hỏng tình cảm chị em của họ.

Bùi Tri Diễn nhìn nàng, ôn hòa khách sáo nói: “Làm phiền Lục cô nương ngồi cùng Quý Ương thêm chút, ta sợ nàng một mình buồn chán.”

Lục Niệm lập tức cười đáp: “Bùi đại nhân nói gì vậy, là A Ương đang giúp ta giải khuây, ta đã lâu không gặp nàng, có nói mãi cũng không hết chuyện.”

Bùi Tri Diễn không để ý đến sự không hài lòng trong lời nói của nàng, gọi tiểu nhị mang lên thêm nhiều món điểm tâm tinh tế, dặn dò Quý Ương vài câu rồi đi vào nhã gian.

Quý Ương không phải đợi lâu, chỉ nửa canh giờ sau Bùi Tri Diễn đã ra, Quý Ương chào tạm biệt Lục Niệm, cùng hắn trở về phủ.

Trên xe ngựa, hai người ngồi bên nhau, Bùi Tri Diễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Ương đặt lên đùi mình, cảm giác an tâm khi giữ nàng bên cạnh khiến hắn không muốn buông tay.

Quý Ương nhìn đôi môi hắn mím chặt, cố gắng xoa dịu tâm trạng của hắn, nàng biết hắn đang kìm nén khổ sở.

Bùi Tri Diễn đã mở lời trước: ‘‘Ương Ương.”

Chỉ hai từ ngắn gọn, hắn đã phải cố gắng ép mình không nói tiếp – rằng hắn không muốn thay đổi nữa.

Tất cả những gì hắn làm để trở nên tốt đẹp hơn đều chỉ là giả dối, chỉ là hắn tự lừa mình dối người mà thôi.

Hắn vẫn không dám buông tay nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-65.html.]

Bùi Tri Diễn nghiến chặt lưỡi, lòng hít sâu, hắn hiểu chỉ cần hắn mở miệng, Quý Ương chắc chắn sẽ nói đồng ý, ý nghĩ này như ma quỷ ám ảnh không ngừng trong đầu hắn.

Quý Ương dịu dàng dựa vào hắn, đầu tựa lên vai hắn, vui vẻ nói: “Phu quân, hôm nay thiếp rất vui.”

“Chúng ta sẽ tốt lên.” Quý Ương dễ dàng thỏa mãn, cọ cọ vào cổ hắn.

Bùi Tri Diễn nhắm mắt lại, nàng vẫn tin tưởng hắn.

Môi khẽ nở một nụ cười, Bùi Tri Diễn nói trái lòng: “Ừ.”

Mấy ngày nữa sẽ là mùng bảy tháng bảy, Nghiêm phi nương nương xin được ân sủng của Thừa Cảnh đế, mở tiệc ở Thu Sơn Hành Cung, một là để chọn phò mã cho Tam công chúa, hai là để nhân dịp lễ này mà tổ chức tiệc mừng.

Phủ Định Bắc hầu tất nhiên không thể thiếu mặt ở tiệc này, trong bữa tối, Quý Ương nói với Bùi Tri Diễn về việc này: ‘‘Ngày tổ chức tiệc Thu Sơn cũng là ngày quan viên được nghỉ ngơi năm ngày một lần, lại trùng với mùng bảy tháng bảy, Nghiêm phi nương nương tổ chức tiệc này, chắc sẽ rất náo nhiệt.”

Bùi Tri Diễn lại ngụ ý nói: “Chỉ sợ tiệc này sẽ quá náo nhiệt.”

Quý Ương không hiểu ý của hắn, lại nghe hắn nói tiếp: “Vậy nên nàng đừng đi thì hơn.”

Quý Ương nghĩ nhiều, lập tức hiểu ra, tiệc Thu Sơn này chắc chắn có cả Lương Ứng An, nên Bùi Tri Diễn không muốn nàng đi.

Quý Ương cố làm vẻ nhẹ nhàng nói: “Cũng được.”

Bùi Tri Diễn thực sự vì Lương Ứng An mà không muốn nàng đi, nhưng không phải vì lý do nàng nghĩ.

Cái gai độc lâu nay tồn tại giữa họ cũng nên được nhổ bỏ.

Mấy ngày liên tiếp trời đẹp, đến ngày tổ chức tiệc Thu Sơn, từ sáng sớm đã âm u, những đám mây đen thấp làm người ta khó chịu.

Bùi Tri Diễn đến Tiêu Hoàng các để dùng bữa sáng cùng Quý Ương, tuy hai người vẫn chưa ngủ cùng nhau, nhưng cũng không còn tuân theo quy tắc mỗi ngày chỉ gặp một lần nữa.

Bùi Tri Diễn uống xong bát cháo liền đặt đũa xuống, ngồi bên cạnh suy tư nhìn Quý Ương ăn.

Hắn nhớ lại lần cuối cùng gặp Quý Ương ở kiếp trước, là khi Diệp Thanh Huyền đưa nàng đến nhà lao, nếu lần này đảo ngược lại thì sao?

Có thể nào sẽ rất sảng khoái? Trong mắt hiện lên vẻ u ám, Bùi Tri Diễn đột nhiên cười: ‘‘Ta nghĩ lại rồi, Ương Ương vẫn nên đi cùng ta.”

Quý Ương nuốt một ngụm cháo nhỏ, không hiểu sao hắn lại thay đổi ý định.

Bùi Tri Diễn nhìn vào đôi mắt hơi do dự và không hiểu của nàng: ‘‘Đi thay y phục đi.”

Bên kia, trong phủ họ Lương, Sở Cẩm Nghi đang ngồi trước bàn trang điểm, chọn lựa đồ trang sức để mang theo dự tiệc.

Nàng ném chiếc trâm trong tay lên bàn trang điểm: ‘‘Không có cái nào đẹp cả.”

Nha hoàn thân cận Lan Tích nói: “Quận chúa mang cặp trâm san hô này đi, tháng trước Thái hậu nương nương vừa ban thưởng.”

Sở Cẩm Nghi cầm lấy xem, vẫn không quá hài lòng, nhưng cũng không muốn kén chọn nữa: ‘‘Vậy cái này đi.”

Lan Tích cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giúp nàng cài trâm lên tóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK