Ánh mắt Quý Ương đầy vẻ hoang mang, đầu ngón tay nàng tê cứng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nàng sợ hãi tột độ, sợ rằng con ngựa sẽ dẫm lên người mình, cũng sợ người kia.
Lục Niệm vội vã chạy đến trước mặt nàng, nắm lấy đôi tay cứng đờ của nàng, xoa nhẹ và sốt sắng hỏi: ‘‘A Ương, ngươi không sao chứ?”
Vừa rồi thấy con ngựa không hề có dấu hiệu báo trước mà sợ hãi nhấc vó, suýt nữa khiến nàng kinh hãi đến không nói nên lời.
“Niệm Niệm.” Quý Ương vừa mở miệng nước mắt liền không kiềm chế được mà trào ra, giọng nói nghẹn ngào đầy vẻ bất lực: ‘‘Ta muốn về rồi.”
Những lời hai người nói không thoát khỏi tai của Bùi Tri Diễn.
Bị dọa đến phát khóc sao? Giọng nói mềm mại run rẩy khiến hắn cảm thấy quen tai.
Gương mặt như phù dung đầy nước mắt của nàng chồng lên hình ảnh một gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, khóc đến sưng cả mắt mà hắn từng nhớ.
Đều là vẻ yếu đuối đáng thương, đều là khóc đến cẩn thận, Bùi Tri Diễn bỗng nhiên nhếch môi cười.
Hóa ra là con thỏ nhỏ đã lớn lên rồi, chẳng trách hắn cảm thấy quen thuộc, chỉ là, sao vẫn thích khóc như vậy.
“Về thôi, về ngay bây giờ.” Lục Niệm không dám nán lại nữa, tìm được Huỳnh Chi bị chen lấn ở xa, ba người nhanh chóng trở về Quý phủ.
Quý Ương dù đã lau khô nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ, thần sắc cũng lộ rõ vẻ khác thường, Lý ma ma lập tức hỏi: “Tiểu thư sao lại thế này?”
“Ma ma, ta không sao.” Quý Ương ngoan ngoãn cười lắc đầu, bảo bà đừng lo lắng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lý ma ma thấy nàng ra ngoài nhưng nón che mặt cũng không thấy đâu, liền quay sang trách hỏi Huỳnh Chi: ‘‘Nón của tiểu thư đâu rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-88.html.]
Huỳnh Chi liền thuật lại mọi chuyện, kể đến đoạn ngựa hoảng trên phố dài, Quý Ương liền ngắt lời nàng, nói với Lý ma ma: “Chỉ là người đông quá, đẩy chúng ta tản ra, nên ta mới bị dọa thôi.”
Nếu để Lý ma ma biết nàng suýt bị ngựa giẫm lên, chắc chắn sẽ khiến bà lo lắng c.h.ế.t mất.
“Ôi chao.” Lý ma ma vỗ đùi tự trách: ‘‘Sao ta lại quên mất, Định Bắc Hầu và thế tử trở về kinh, người đến đón chắc chắn là không đếm xuể.”
Quý Ương nhớ lại vừa rồi có người gọi người nam nhân mà nàng va phải là thế tử, thì ra hắn chính là thế tử của Định Bắc Hầu.
Dù Quý Ương là tiểu thư khuê các, chưa từng gặp hắn, nhưng cũng đã nghe qua đại danh của hắn, mười lăm tuổi đã đỗ Hội nguyên, lúc đang là thời niên thiếu đầy khí phách thì theo Hầu gia Phó tướng quân ra biên cương, nay đã được năm năm rồi.
Biểu ca của nàng từng cùng khoa thi với hắn, nói rằng người này xưa nay phóng túng kiêu ngạo, không dễ dàng kết giao, hôm nay mới gặp, Quý Ương thấy quả thật là như vậy.
Còn ánh mắt hắn nhìn nàng, sao mà ngông nghênh… Quý Ương mím đôi môi hơi nhợt nhạt, nói với Lý ma ma: “Ta có chút mệt, muốn về phòng nghỉ một lát.”
Quý Ương vừa nằm xuống liền ngủ đến tận chạng vạng.
Nàng thường nghỉ trưa chỉ ngủ nửa canh giờ rồi sẽ dậy, lần này lại ngủ lâu như vậy, Huỳnh Chi không khỏi thấy lạ, liền đi vào phòng, mới phát hiện mặt Quý Ương đỏ ửng, giữa mày nhíu lại vì khó chịu.
Huỳnh Chi trong lòng hoảng hốt, bước lên gọi nàng: ‘‘Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?”
Nàng đặt tay lên trán Quý Ương, nóng như lửa, hóa ra là nàng phát sốt!
Quý Ương mi mắt khẽ động, khó nhọc mở ra, nàng mơ màng nhìn Huỳnh Chi, ánh mắt đờ đẫn, trong mắt như có một tầng nước mỏng: ‘‘Giờ là giờ nào rồi?”
Vừa mở miệng cổ họng nàng đau rát, cảm giác đầu rất nặng, mắt cũng rất nóng.
Huỳnh Chi không kịp trả lời, kéo chăn đắp cho nàng rồi nói: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ lập tức đi mời đại phu.”
Huỳnh Chi vội vã chạy ra ngoài, Quý Ương khó chịu ôm lấy chăn, co mình trong chăn mỏng, nhíu mày rồi lại ngủ thiếp đi.
Đại phu đến khám xong, nói là do nàng bị hoảng sợ, tà khí nhập thân, uống vài thang thuốc sẽ không có gì nghiêm trọng. Nhưng từ sau khi suýt c.h.ế.t đuối hai năm trước, thân thể Quý Ương đã yếu đi nhiều, người khác mất ba bốn ngày để hồi phục, nàng e rằng phải mất đến mười ngày.