Trong gian tĩnh thất, màn sương nước mờ ảo bao phủ, tiếng nước chảy róc rách như tiếng ngọc rơi vào khay ngọc, thanh thoát dễ nghe. Trong chiếc thùng tắm bằng gỗ hoàng hoa lê, làn da trắng mịn như ngọc hiện rõ, đôi bàn tay mềm mại bưng lấy nước, đổ xuống từ bờ vai, nước rơi theo những lọn tóc dài trượt trên lưng, lại chảy ngược trở vào thùng tắm.
Quý Ương tắm rất chậm, nước đã dần nguội, không phải vì nàng không muốn rời khỏi, mà là ánh mắt của người đang tựa vào giá y phục kia quá nóng bỏng, như muốn nuốt chửng nàng.
"Ương Ương."
Giọng nói trầm ấm truyền đến, lông mi của Quý Ương khẽ rung lên. Bùi Tri Diễn nghiêng đầu, ánh mắt cười sâu sắc: ‘‘Đã tắm đủ sạch rồi."
"Thiếp... sắp xong rồi." Quý Ương tránh ánh mắt của hắn, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
Thấy nàng vẫn không chịu đứng dậy, không biết sẽ tiếp tục trốn tránh đến bao giờ, Bùi Tri Diễn làm bộ xắn tay áo, lắc đầu thở dài: "Thật là tiểu thư kiều mị, không ai hầu hạ liền tắm không xong, nha hoàn đã lui xuống rồi, chỉ có phu quân ta đến giúp nàng thôi."
Quý Ương bị hắn nói đến đỏ mặt, vội vàng đáp: "Được rồi, thiếp xong rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn lúc này mới dựa lưng lại, nhìn đôi mắt long lanh của nàng, nhẹ nhàng nâng cằm, giọng nói trở nên dịu dàng: ‘‘Vậy đứng dậy đi."
Quý Ương biết hắn đã kiềm chế gần nửa năm nay, khó khăn lắm mới đợi nàng sinh con xong qua ba tháng, đêm nay là không thể tránh khỏi.
Nàng cúi đầu, cắn môi đứng dậy, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Cảm giác bị người khác chú mục đến mức luống cuống, cộng thêm sự ngượng ngùng do đã lâu chưa trải qua chuyện chăn gối, khiến Quý Ương không kìm được mà run rẩy.
Đôi chân thon dài, thẳng tắp bước ra khỏi thùng tắm, mũi chân chạm đất, nước nhỏ xuống làm ướt một mảng sàn nhà.
Quý Ương vừa bước ra khỏi thùng tắm, đã bị người nam tử đứng bên cạnh sẵn sàng thưởng thức từng cử chỉ của nàng kéo vào lòng.
Áo lụa của Bùi Tri Diễn bị nước thấm vào, in dấu vết ẩm ướt.
Quý Ương đưa tay đẩy hắn ra, nhưng Bùi Tri Diễn dễ dàng bắt lấy cổ tay nàng buộc ra sau lưng, khiến nàng không những không thể tránh được mà còn dán chặt vào hắn hơn.
Từ đôi mắt lung linh cho đến tận dưới làn da ửng hồng, Bùi Tri Diễn cúi đầu hôn lên giọt nước trên cổ nàng, nơi làn môi chạm vào lập tức kích thích những đợt run rẩy.
Đáng yêu mà lại quyến rũ.
Cảm nhận được những ngón tay dài của hắn đang lướt qua cơ thể mình, Quý Ương run rẩy thở ra một hơi: ‘‘Bùi... Tri Diễn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-81.html.]
"Ừm?" Một tiếng đáp hờ hững.
"Chàng để thiếp lau khô trước đã." Giọng nàng khẽ nâng lên, rõ ràng là ngượng ngùng, nhưng khi vào tai Bùi Tri Diễn lại như là đang làm nũng và quyến rũ.
"Vi phu không phải đang giúp nàng sao?" Hắn không dừng lại việc hôn lên làn da nàng, nơi nào bị hắn hôn qua đều trở nên ửng đỏ.
Đôi mắt phượng của Bùi Tri Diễn nheo lại, đong đầy sắc tối đậm đặc, đầu lưỡi lướt qua chân răng, giọng hắn trở nên khàn đặc: ‘‘Nàng đã sinh cho ta hai đứa con rồi, sao vẫn còn ngượng ngùng như thiếu nữ chưa từng trải sự đời thế này?"
Quý Ương nhắm chặt mắt, giả vờ như không nghe thấy những lời lẽ tục tĩu của hắn.
"Ngượng à?" Bùi Tri Diễn mỉm cười gian tà, bộ dáng vô lại không khác gì kiếp trước.
Quý Ương trước đây vẫn luôn mong chờ hắn như thế, nhưng giờ hắn thật sự không còn kiềm chế nữa, Quý Ương mới nhận ra rằng mình đừng nói là đấu với hắn, ngay cả chống đỡ cũng không thể.
Khi Bùi Tri Diễn cuối cùng cũng buông tay, ánh bình minh đã xuyên qua tầng mây dày đặc.
Quý Ương không biết Bùi Tri Diễn rời đi từ lúc nào, mở mắt ra mới phát hiện mình đã ngủ một giấc đến tận trưa.
Huỳnh Chi vào phòng hầu hạ nàng thức dậy.
Quý Ương hỏi: ‘‘Huỳnh Chi, Miên Miên và Nghiên Nghiên đâu rồi? Nhũ mẫu đã bế đến đây chưa?"
Huỳnh Chi cười đáp: ‘‘Sáng sớm đã đến rồi, nhưng thế tử dặn không được quấy rầy người nghỉ ngơi, nên lại bế sang cho Hầu gia và phu nhân chăm sóc."
Các con đã đi thỉnh an, còn nàng làm mẫu thân lại ngủ đến lúc mặt trời đã lên cao, Quý Ương khép đôi chân mềm nhũn lại, đổ hết tội lỗi lên đầu Bùi Tri Diễn.
Sau khi dùng qua bữa sáng đơn giản, Quý Ương đi đến Mộc Vân Đường liền thấy Bùi Hầu gia ở trên chiến trường oai phong lẫm liệt, nhưng lại đầy vẻ từ ái khi cầm hai chân của Nghiên Nghiên thay tã cho bé, còn Tần phu nhân thì bế Miên Miên ngồi bên cạnh chỉ đạo.
Nghiên Nghiên nằm trên trường kỷ mềm mại, khuôn mặt tròn trĩnh, hồng hào, hé miệng nhỏ xinh, lẩm bẩm những âm thanh không rõ nghĩa, đôi mắt trong trẻo tinh anh đảo quanh nhìn mọi thứ xung quanh.
Tần phu nhân bế Miên Miên cúi người nói: ‘‘Chúng ta xem em trai ngượng ngùng."
Miên Miên đang mút ngón tay, không biết có hiểu không, bất chợt rút tay ra khỏi miệng, vung tay hai lần rồi nhoẻn miệng cười khanh khách dù chưa mọc chiếc răng nào.
Tần phu nhân vui vẻ cười nói: ‘‘Miên Miên của chúng ta biết cười rồi."
Bùi hầu gia nhanh chóng đóng tã cho Nghiên Nghiên, thổi râu phì phò nói: ‘‘Thật là nhảm nhí, nam tử hán đại trượng phu sao có thể để các người nhìn ngó bừa bãi thế này."
Tần phu nhân không để ý, chẳng thèm liếc nhìn Hầu gia, chỉ lo trêu chọc Miên Miên cười.