Khi làm tất cả những điều này, nàng vẫn luôn im lặng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống mu bàn tay và đôi vai run rẩy không ngừng thể hiện sự bất lực và bi thương của nàng.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống mu bàn tay, thấm ướt áo bào, ngay lập tức tạo thành những vết loang lổ.
Quý Ương hoảng sợ, vội vàng dùng tay lau, nhưng không thể lau khô, trong lòng nàng càng thêm khẩn trương, nước mắt cũng rơi càng dữ dội.
Huỳnh Chi mang chiếc áo dày vào, thấy tình cảnh này thì kinh hô chạy tới.
Nàng nắm lấy tay Quý Ương đã lau đến đỏ ửng, giọng nói lo lắng, vội vàng hỏi: "Thế tử phi, người làm sao vậy?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương ngước mắt nhìn Huỳnh Chi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống gò má, nghẹn ngào nói: "Huỳnh Chi... ngươi nói không đúng..."
Trong giọng nói yếu đuối tràn đầy sự hoang mang và uất ức.
Huỳnh Chi không hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Ương, nhưng nàng chưa từng thấy tiểu thư tuyệt vọng và đau khổ như vậy: ‘‘Là nô tỳ nói sai chỗ nào, người nói cho nô tỳ biết, người đừng khóc nữa."
Quý Ương lại nhắm mắt lắc đầu, hít sâu một hơi.
Đó là nơi nàng không thể chạm tới, không thể nhắc đến.
Một khi chạm tới thì không thể cứu vãn được nữa.
*
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên, trong đêm yên tĩnh nghe có vẻ cẩn trọng.
Bùi Tri Diễn tĩnh tọa sau án thư, một cánh cửa ngăn cách, hai người đều đang chịu đựng giày vò.
Chỉ cần nhìn nàng thêm một lần, Bùi Tri Diễn cũng cảm thấy mình sắp phát điên, muốn bóp c.h.ế.t nàng, lại muốn ôm nàng vào lòng, hai ý nghĩ này khiến hắn không lúc nào không đau khổ.
Quý Ương cúi đầu đứng dưới hiên, trong tay vẫn ôm hành lý vừa mới sắp xếp xong, đầu ngón tay xiết chặt vào nhau, trắng bệch không còn chút máu.
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc đã được nàng dùng khăn ướt lạnh đắp qua, nên nhìn chỉ hơi đỏ, không đến mức đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-41.html.]
Gió lạnh càng thổi càng mạnh, đến cả cửa sổ cũng bị thổi kêu vang, Bùi Tri Diễn chăm chú nhìn cái bóng gầy yếu phản chiếu trên cửa, cuối cùng lên tiếng: "Vào đi."
Hai chữ lạnh lùng đến gần như lãnh đạm làm cho Quý Ương đến cả tim cũng run lên, nàng đẩy cửa bước vào.
Trước đây Quý Ương luôn vòng qua án thư, đến bên cạnh hắn, tinh nghịch lấy đi cuốn sách của hắn, hoặc đẩy công văn của hắn sang một bên, sau đó nũng nịu mà dựa vào lòng hắn, làm hắn không thể yên tĩnh dù chỉ một khắc, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Nhưng hiện tại, ngay cả bước đi nàng cũng cẩn trọng từng bước.
Quý Ương đặt đồ trong tay lên góc bàn, nàng không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Bùi Tri Diễn.
Nàng nhìn vào tay hắn đặt trên án, khẽ nói: "Thiếp đã chuẩn bị cho chàng một ít áo quần... thêm một chiếc áo bông... trời lạnh... phu quân sớm về."
Quý Ương nói lộn xộn, đến cuối cùng, khóe miệng đã run lên, sắp khóc.
Tiếng nói nghẹn ngào tràn đầy khàn khàn muốn khóc mà không khóc được, Bùi Tri Diễn nhíu mày ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Giọng nói trầm lạnh vào tai, Quý Ương cắn chặt môi dưới, hàng mi mềm mại run rẩy một hồi, mới từ từ ngẩng đầu nhìn Bùi Tri Diễn.
Thấy nàng thực sự mắt đỏ hoe, cơn giận mà Bùi Tri Diễn còn cố kiềm chế chợt bùng lên.
Hắn giận mình đã đến tình cảnh này, lại còn thấy đau lòng, đau lòng cho một người từng coi hắn là cỏ rác!
Nàng nhất định cũng nhận ra rồi chứ, sự lạnh lùng đột ngột của hắn.
"Quý Ương." Bùi Tri Diễn nhìn nàng chậm rãi nói: "Ngày đó nàng chẳng phải hỏi ta, có phải không thích nàng."
Quý Ương chỉ cảm thấy trong cơ thể có một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy trái tim nàng, cơn đau lan tỏa.
Nàng gần như lao tới bịt miệng Bùi Tri Diễn, dùng toàn bộ sức lực của mình cố gắng cười lắc đầu: "Ta nói bừa thôi, phu quân sao lại không thích ta." Nàng vội vàng thúc giục: "Phu quân sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường."
Bùi Tri Diễn nhìn nàng rõ ràng cười, nhưng trong mắt lại đầy nước mắt, còn có sự cầu xin...
Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, không thể bị nàng lừa nữa, đôi mắt này so với ai khác đều giỏi lừa người!
Tuy nhiên lý trí vẫn không ngừng sụp đổ.
Ánh mắt hai người quấn vào nhau, đến mức không thể phân biệt ai đau hơn ai.
Bùi Tri Diễn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, chậm rãi kéo xuống, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng đi ngủ đi."
Quý Ương toàn thân nhẹ nhõm, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười.