Quý Ương giao bọc hành lý cho Huỳnh Chi, lấy từ trong áo ra ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên mình, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên đó, rồi đặt nó lên gối.
Bùi Tri Diễn liền tiến tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khó nhọc nói: “Thứ này nàng không thể bỏ lại.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương cố rút tay ra, nhưng tay Bùi Tri Diễn đang run rẩy lại nắm chặt đến nỗi nàng không thể rút ra được, Quý Ương khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn: ‘‘Ta phải đến chào mẫu thân một tiếng, chàng buông tay ra đi.”
Ánh mắt Bùi Tri Diễn đầy đau khổ, chăm chú nhìn từng nét biểu cảm trên mặt Quý Ương như van xin, nhưng nàng không chút lay chuyển, hy vọng trong mắt Bùi Tri Diễn vỡ vụn từng mảnh, hắn từ từ thả tay run rẩy ra: ‘‘Mẫu thân để ta đi nói, nàng nói cũng chưa chắc người đã đồng ý.”
Quý Ương mím môi, nói: “Vậy cũng được.”
Bùi Tri Diễn gật đầu một cách thất thần, không nói một lời nào mà lững thững bước ra ngoài, Quý Ương nhìn bóng lưng vốn luôn thẳng tắp của hắn giờ đã hơi cúi xuống, cả người như bị rút hết hồn phách.
Quý Ương cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, khi nàng kịp nhận ra và đưa tay lên chạm vào thì đã thấy tay mình đầy nước mắt.
Nàng che mặt lại, hít sâu để không bật khóc.
Quý Ương đã chuẩn bị sẵn lời biện hộ khi Tần phu nhân đến hỏi han, nhưng không biết Bùi Tri Diễn đã nói gì với bà, mà phía bên đó lại không hề có lấy một tiếng hỏi thăm mà đã đồng ý.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Chỉ có điều, Tần phu nhân hẳn đã nổi giận, nếu không bà đã không đến phủ Thái phó suốt mấy ngày qua.
Nhưng giờ đây Quý Ương cũng chẳng bận tâm đến những điều đó nữa, chỉ cần có thể rời đi là tốt rồi.
Ngày mai chính là ngày nàng hẹn cùng Lục Niệm, sau khi dùng xong bữa tối, Bùi Tri Diễn vẫn ngồi trên giường La Hán đọc sách, chỉ là từ đầu đến cuối không hề lật sang trang nào, Quý Ương cảm thấy đau nhói trong tim, nhưng vẫn cố quay đi, cứng rắn để mặc hắn, nhẹ giọng dặn dò Huỳnh Chi hầu hạ nàng tắm rửa.
Khi Quý Ương bước ra khỏi tĩnh thất, Bùi Tri Diễn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hắn không nói một lời nào, khiến Huỳnh Chi cảm thấy áp lực đến nỗi không dám thở mạnh, nàng chỉ muốn mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nàng đỡ Quý Ương ngồi xuống trước bàn trang điểm, khẽ nói: “Nô tỳ đi lấy khăn để lau tóc cho người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-68.html.]
Bùi Tri Diễn khẽ quay đầu lại: ‘‘Để ta, ngươi lui xuống đi.”
Huỳnh Chi cắn môi, trong lòng lo lắng nhưng không dám trái lời, chỉ đành nói “vâng” rồi chần chừ lui ra.
Trước khi đóng cửa, nàng liếc nhìn vào trong, thấy thế tử gia đang cầm khăn, cúi đầu chăm chú lau tóc cho Quý Ương, nàng không hiểu tại sao hai người tốt đẹp như vậy lại có thể đến mức này.
Huỳnh Chi nhẹ nhàng khép cửa lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Bùi Tri Diễn từ từ lau mái tóc ẩm ướt của Quý Ương, Quý Ương nhìn hình bóng hắn trong gương, hàng mi che khuất ánh mắt của hắn, nhưng không che được sự nàng quạnh hoang vắng xung quanh hắn.
Quý Ương lập tức quay mặt đi, tim vẫn co thắt lại, Bùi Tri Diễn nhận thấy thân hình nàng đang run rẩy, ngẩng đầu lên hoảng hốt hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Quý Ương cố nén cảm xúc, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng.
Bùi Tri Diễn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt: ‘‘Đừng khóc.”
Một câu “đừng khóc” lại khiến cho mọi ủy khuất trong lòng nàng bùng phát, nước mắt càng không ngừng tuôn rơi.
Bùi Tri Diễn hôn đầy hoảng loạn, hôn lên khóe môi nàng, nước mắt khiến đôi môi nàng cũng trở nên đắng chát.
“…Ương Ương…Ương Ương.”
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi nàng, từng lời thì thầm đều chứa đựng vô tận khổ đau.
Khi Quý Ương sống lại, nàng từng vui mừng biết bao, giờ đây lại đau buồn bấy nhiêu, rõ ràng hai người đang ôm nhau, nhưng lại không bằng khi chia xa, nàng tưởng rằng mình đã có được, nhưng hóa ra vẫn chỉ là hư không.
Quý Ương cuối cùng khóc òa như một đứa trẻ, cánh tay nàng siết chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, đầy sự bất lực và tuyệt vọng.
Được nàng đáp lại, dù là trong đau đớn, Bùi Tri Diễn cũng không quan tâm gì nữa mà muốn kéo dài sự dây dưa này.
Trong những phút giây đắm chìm đau đớn đến tận xương tủy, hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau sự không nỡ và nỗi đau, nhưng Quý Ương không mở miệng nói sẽ không đi, và Bùi Tri Diễn cũng không ngăn cản nàng.