Lương Ứng An lặp đi lặp lại hôn lên cổ của Sở Cẩm Nghi, nghe tiếng thở dồn dập vì gã mà loạn, trên mặt không chút động dung, ngược lại nụ cười càng thêm lạnh lùng.
Gã mở miệng cắn lên bờ vai trắng như tuyết, không chút thương tiếc, chỉ có khoái cảm vặn vẹo và trút giận.
Sở Cẩm Nghi run rẩy không ngừng, thất thần rên rỉ: "... Thanh Huyền."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lương Ứng An buông miệng ra, khóe miệng cười khẩy, giọng nói lại cực kỳ ôn nhu, xoa xoa vết răng trên vai nàng, áy náy nói: "Đau không? Là ta lỗ mãng rồi."
Sở Cẩm Nghi khuôn mặt đỏ bừng, chìm đắm trong sự ôn nhu của gã, cắn môi nói: "Không đau."
Nàng thích Diệp Thanh Huyền, thích đã nhiều năm, cuối cùng cũng được đáp lại.
Năm đó sau khi thi đình, gã mặc trang phục tiến sĩ cưỡi ngựa đi qua Ngự Nhai, phong độ phi phàm, mày mắt chứa đựng nụ cười, nàng cảm thấy ngay cả trạng nguyên cũng không bằng một nửa phong thái của gã.
Sở Cẩm Nghi đưa tay vuốt ve khuôn mặt gã, khuôn mặt này ngũ quan đoan chính, coi như thanh tú, nhưng lại vô cùng xa lạ: ‘‘Ta muốn nhìn thấy mặt chàng."
Lương Ứng An giữ tay nàng lại, cười tự giễu: ‘‘Khuôn mặt đó không đẹp, ta không muốn dọa quận chúa."
Sở Cẩm Nghi ngồi dậy, khẩn thiết nói: "Ta không để ý!"
"Ta để ý." Lương Ứng An nghiêng mặt: ‘‘Về sau quận chúa cũng đừng gọi cái tên đó nữa, Diệp Thanh Huyền đã c.h.ế.t rồi."
Chôn trong mộ tổ nhà họ Diệp, gã đã đi thăm.
Ánh mắt Lương Ứng An lộ vẻ cô đơn khiến Sở Cẩm Nghi đau lòng không thôi, nàng cắn chặt răng nói: "Bùi Tri Diễn thật quá đáng, lại muốn tận diệt chàng! Hắn sẽ không được c.h.ế.t tử tế!"
Lời nguyền độc ác nghe vào tai Lương Ứng An lại có cảm giác thoải mái.
Gã thật sự không ngờ Bùi Tri Diễn lại ép gã đến mức đó, lúc đó gã bị Hoàng thượng điều đến Thái Nguyên xa xôi, với địa vị của nhà họ Diệp trên triều đình, gã chỉ có thể ở lại cái huyện nhỏ đó cả đời.
Gã làm sao có thể cam tâm!
May mà có quận chúa ngu ngốc này một lòng một dạ với gã, tìm cho gã thân phận Lương Ứng An, gã vốn dự định cải trang, thay đổi diện mạo không ai biết để trở lại.
Rơi xuống vực vốn là một màn kịch gã sắp đặt, không ngờ Bùi Tri Diễn lại phái sát thủ tới lấy mạng gã, chỉ suýt chút nữa là gã đã c.h.ế.t thật dưới đáy vực.
Giữ được mạng, nhưng dung mạo đã bị hủy.
Tuy nhiên bây giờ đã thay đổi diện mạo, diện mạo thế nào không còn quan trọng nữa.
Nhưng từng món nợ này, gã đều phải đòi lại!
Còn có Quý Ương, đó là biểu muội mà gã từ nhỏ đã cùng lớn lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-52.html.]
Nàng trước đây ngoan ngoãn biết bao, sẽ dựa vào gã mà gọi biểu ca, mỉm cười rạng rỡ với gã... Tuy nhiên, ngày ấy đứng trước mộ gã, nàng thậm chí không rơi một giọt nước mắt!
Gã mong nhìn thấy trên mặt nàng nỗi buồn không nỡ, dù chỉ một chút cũng được, nhưng hoàn toàn không có!
Tất cả lỗi lầm này đều do Bùi Tri Diễn, chính sự xuất hiện của hắn đã khiến biểu muội thay đổi lòng dạ, gã sẽ khiến nàng quay lại với gã.
Nàng sớm muộn gì cũng phải quay lại với gã.
*
Triều sớm tan, văn võ bá quan từ Kim Loan Điện đi ra, Lễ bộ thị lang Phùng Tranh Viễn cùng thuộc hạ nói chuyện đi ra ngoài.
Một giọng nói ôn nhu vang lên: ‘‘Phùng đại nhân lưu bước."
Phùng Tranh Viễn quay đầu lại, thấy Bùi Tri Diễn gọi mình, cười chắp tay nói: "Bùi đại nhân."
Bùi Tri Diễn cũng chắp tay hành lễ, cười nói: "Ta có một việc muốn phiền Phùng đại nhân."
Một vị quan bên cạnh nghe vậy nói: "Hạ quan không quấy rầy hai vị đại nhân, xin đi trước một bước."
Phùng Tranh Viễn nói: "Bùi đại nhân khách khí rồi, ngài cứ nói."
Bùi Tri Diễn giả vờ nâng tay, cười nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Phùng Tranh Viễn nhất thời không đoán được việc gì cần Bùi Tri Diễn phải phiền đến ông, bèn không mở miệng, nghe hắn nói.
Bùi Tri Diễn nói: "Thực ra cũng không phải việc lớn, ta muốn xem qua bài thi lần này."
Hắn nói nhẹ nhàng, Phùng Tranh Viễn lại lo lắng, Bùi Tri Diễn muốn xem bài thi, chẳng lẽ có vấn đề gì, lần thi khoa này là do ông chịu trách nhiệm giám sát.
Đến Lễ bộ, Phùng Tranh Viễn vội lệnh người mang bài thi đến, thấy Bùi Tri Diễn chỉ xem bài của Lương Ứng An, không khỏi sợ hãi nói: "Bùi đại nhân, có phải thí sinh này có vấn đề gì không?"
Bùi Tri Diễn cười: "Ta chỉ muốn xem bài văn xuất sắc lần này, đại nhân không cần lo lắng."
Phùng Tranh Viễn lúc này mới yên lòng, chỉ nghĩ rằng vị này muốn chọn người có học thức thu nhận vào môn hạ.
Bùi Tri Diễn xem qua bài của Lương Ứng An, lại xem bài của Lục Khiêm và Quý Yến, so sánh vài bài thì thấy bài của Lương Ứng An từ cách đặt vấn đề, tư duy, hay độ chặt chẽ đều cao hơn người khác rất nhiều, xứng đáng với danh hiệu hội nguyên.
Trong mắt hắn lộ ra vài phần tán thưởng, điều duy nhất không hiểu là, kiếp trước, trong ký ức của hắn không có người này.
Chẳng lẽ vì Quý Ương vô tình giúp hắn giải vây, khiến hắn có thể thuận lợi tham gia kỳ thi xuân?
Thật sự là trùng hợp như vậy?
Bùi Tri Diễn đặt bài thi xuống, bước nhanh ra ngoài.