Nàng ngơ ngẩn nhìn trang sách, Bùi Tri Diễn cũng chăm chú nhìn nàng.
Lâu sau, hắn mới bước vào phòng, trên môi nở một nụ cười: ‘‘Đang nghĩ gì vậy? Sao mà ngẩn ngơ thế?”
Ánh mắt Quý Ương lóe lên vài cái, gấp sách lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên rạng rỡ, nàng cười với Bùi Tri Diễn: ‘‘Đang nghĩ khi nào phu quân mới về đây.”
Hương thơm mềm mại đổ vào lòng, Bùi Tri Diễn giơ tay ôm nàng, nụ cười lại nhạt đi: ‘‘Vậy sao.”
“Chứ còn gì nữa?” Quý Ương ngước mắt lên nhìn hắn, Bùi Tri Diễn vẻ mặt vẫn như thường, mi mắt mang theo nụ cười, nhưng Quý Ương lại cảm thấy hắn có gì đó không đúng.
Bùi Tri Diễn chỉ cười, dẫn nàng ngồi lại trên giường La Hán, Quý Ương tựa vào lòng hắn, mắt rủ xuống, lòng đầy phức tạp, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Tri Diễn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, thái y nói có thể còn hy vọng, hãy chờ thêm chút nữa.
Sự do dự của nàng đều lọt vào mắt Bùi Tri Diễn, hắn không chắc sự do dự này có liên quan đến Diệp Thanh Huyền không.
Hắn vuốt ve má Quý Ương, như không để ý hỏi: “Ương Ương sao không kể cho ta nghe chuyện Sở Cẩm Nghi va phải nàng?”
Quý Ương chớp mắt, nói: “Quận chúa thấy ta suýt ngã cũng hoảng sợ, nàng chỉ nói vài lời sắc bén, cũng không dám thật sự làm gì ta.” Nàng cọ mặt vào má Bùi Tri Diễn, cười khẽ: ‘‘Ai bảo phu quân của ta lợi hại như vậy.”
Quý Ương đang ngạc nhiên sao hắn lại nhắc tới chuyện đã lâu, thì nghe Bùi Tri Diễn chậm rãi nói: “Hôm đó người đứng ra giúp nàng không phải là ta.”
Đôi mắt đẹp của Quý Ương mở to, ngữ điệu cao lên đầy phóng đại: “Phu quân, chàng có ngửi thấy mùi gì không?”
Lần này Bùi Tri Diễn không cười theo nàng: ‘‘Ương Ương cũng không kể chuyện gặp gã ở Quý phủ cho ta nghe.”
“Trạng nguyên cưỡi ngựa diễu phố, phong quang lắm.”
Quý Ương bị dáng vẻ ghen tuông rõ ràng của hắn chọc cười đến không ngừng.
Quý Ương cười đủ rồi mới quỳ ngồi thẳng dậy, dùng tay ôm lấy mặt Bùi Tri Diễn, nghiêm túc nói: “Không nói là vì ta căn bản không đặt Lương Ứng An vào lòng. Còn về việc phu quân nói phong quang... ta chỉ nhớ có một ngày, phu quân mặc giáp đen, cưỡi trên chiến mã, anh dũng oai phong, đó mới là phong quang vô song, người khác không thể sánh được.”
Nàng đều nhớ... Bùi Tri Diễn nhìn vào đôi mắt sáng rực như sao của nàng, lâu sau mới chậc một tiếng, nói: “Miệng ngọt, ăn mật rồi à?”
Nói xong, hắn nắm lấy cằm nàng hôn lên.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, gần như đầy thành kính.
Ương Ương, nàng đừng lừa ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-54-3.html.]
Không biết có phải ảo giác hay không, Quý Ương cảm thấy lần này Bùi Tri Diễn đặc biệt mạnh bạo, hắn liên tục đòi nàng, liên tục bắt nàng gọi tên hắn.
Kết quả là ngày hôm sau, khi Quý Ương ngồi trên xe ngựa vào cung, hai chân nàng đều mềm nhũn.
Bùi Tri Diễn chịu đựng ánh mắt của Quý Ương, vẻ mặt như hối lỗi, đâu còn nửa phần vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo.
Chỉ e người khác nhìn thấy đều sẽ kinh ngạc đến rớt hàm.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Kim Thủy Kiều, có thái giám dẫn mọi người của Hầu phủ vào Thái Hòa Điện.
Trong đại điện, Thái hậu và Hoàng thượng đều chưa đến, Quý Ương ngồi cùng Bùi Tri Diễn, những gia quyến của quan viên có tước vị cũng đã có mặt.
Quý Ương cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, ngước mắt nhìn lên, một là từ Lục hoàng tử Sở Trạm, một là từ Lương Ứng An, người trước nàng trực tiếp phớt lờ, còn với Lương Ứng An, Quý Ương cũng chọn cách không nhìn.
Nàng nhìn về phía Chử Tử Trác, đang thắc mắc sao không thấy Bùi Ngưng, chưa bao lâu thì thấy nàng từ ngoài điện đi vào.
Thấy Quý Ương, Bùi Ngưng nhanh chóng bước tới, gọi một tiếng “Ca ca, tẩu tẩu” rồi định kéo Quý Ương đứng lên.
Bùi Tri Diễn giữ tay Quý Ương lại, nhìn Bùi Ngưng hỏi: “Đi đâu?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Ngưng vẻ mặt bất đắc dĩ: ‘‘Tam công chúa lại đang nổi giận, muội sợ một mình muội khuyên không nổi, muốn tẩu tẩu cùng đi khuyên.”
Bùi Tri Diễn mím môi, buông tay nói: “Đi đi.”
Quý Ương đi cùng Bùi Ngưng về phía Tuế An Cung, hỏi: “Tam công chúa sao vậy?”
Bùi Ngưng thở dài nói: “Nghiêm phi nương nương đang chọn phò mã cho nàng ấy, nên nàng ấy nổi giận.”
Quý Ương nghe vậy im lặng, kiếp trước nàng không hiểu chuyện này lắm, nhưng với tính cách của Sở Hằng Nga... cũng khó trách hai huynh muội họ đều đau đầu.
Vừa bước vào Tuế An Cung, tiếng đồ đạc vỡ nát trong phòng đã làm hai người giật mình, trong viện càng có nhiều cung nữ thái giám quỳ rạp trên mặt đất.
“Công chúa bớt giận, đừng tự làm đau mình.”
“Cút ra ngoài! Ra ngoài!”
Đại cung nữ bên cạnh Sở Hằng Nga bị đẩy ra ngoài, nàng thấy Bùi Ngưng và Quý Ương, mặt lộ vẻ vui mừng, chạy tới hành lễ.
Chưa kịp mở miệng, Bùi Ngưng đã ra hiệu không cần nói: ‘‘Chúng ta vào xem.”