Mục lục
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa vẫn không ngừng rơi, trông không lớn lắm, nhưng lại lác đác làm cản bước chân người đi.

Trần phu nhân liên tục nhìn ra ngoài, Quý Ương đã đi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy trở về, bà không khỏi lo lắng.

Muốn nói đi tìm, nhưng lại không thể đi được.

Bà nhận lấy đĩa trái cây do Tần phu nhân đưa tới, cười nói: “Phu nhân khách sáo quá, ta tự làm được mà.”

Phủ Định Bắc hầu và phủ nhà họ Bùi không có mối giao tình gì, bà và Tần phu nhân tuy cũng từng gặp nhau vài lần ở yến tiệc, nhưng chỉ là chào hỏi đơn giản, thái độ thân thiết bất ngờ này khiến bà có chút không chắc chắn là chuyện gì đang xảy ra.

Tần phu nhân mang nụ cười trên mặt, thấy bà thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, giọng nói nhẹ nhàng: "Cơn mưa này e rằng còn phải một lúc nữa mới tạnh, Trần phu nhân cứ ngồi với ta một chút. Ta cũng hiếm khi có người để trò chuyện thoải mái như thế này, mong phu nhân đừng chê ta lắm lời."

"Sao lại thế được." Trần phu nhân vội cười nói: "Ta cũng rất vui khi trò chuyện với phu nhân, chỉ là thấy Quý Ương đi đã lâu mà chưa trở về, không biết có phải bị mưa cản lại không."

Sự lo lắng trong mắt bà không phải giả vờ, Trần phu nhân là vợ kế của Quý Đình Chương, có thể quan tâm đến con gái riêng của phu quân như vậy khiến Tần phu nhân càng thêm có thiện cảm.

"Có Bùi Ngưng ở cùng với cô bé, phu nhân không cần lo lắng."

Trần phu nhân cười đáp: "Phu nhân nói phải."

Hai người ngồi trò chuyện, để không bị gượng gạo, qua một lúc lâu Tần phu nhân mới giả vờ vô tình dẫn chuyện về Quý Ương: "Nói đến đây, ta còn nợ Quý tiểu thư một món nợ ân tình."

Trần phu nhân thắc mắc hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Tần phu nhân kể lại chuyện trước đó đi vào ngõ mua bánh nguyệt.

Trần phu nhân nói: "Lại có chuyện như vậy sao?"

Tần phu nhân cười gật đầu, nếu không phải Liễu Đình mắt tinh, nhận ra người, bà cũng không biết có chuyện như vậy.

Ngồi bên cạnh Trần phu nhân, Quý Dao kéo tay bà, chỉ vào Liễu Đình nói: "Con nhớ, hôm đó con và đại tỷ đã nhường bánh nguyệt cho tỷ này."

Liễu Đình cười với cô bé: "Nhị tiểu thư vẫn nhớ đến ta."

Quý Dao gật đầu, cười ngọt ngào với nàng ấy "Còn nhớ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-19.html.]

Hai người đang nói chuyện thì thấy hai người từ hành lang đi tới, chính là Bùi Ngưng và Quý Ương đã đi khá lâu.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tần phu nhân cười nói: "Đây chẳng phải họ đã đến rồi sao."

Lúc này, khi thấy Tần phu nhân, Quý Ương có cảm giác như đã qua một kiếp. Lần cuối cùng nàng gặp Tần phu nhân ở kiếp trước là khi bà ấy đưa thư hòa ly cho nàng—

"Hiện tại ngươi không còn là người của hầu phủ nữa, người bên ngoài không thể ngăn cản ngươi, ngươi đi đi."

"Thế tử đã dốc hết tâm sức để ngươi sống tốt, ngươi không thể phụ lòng hắn ta."

Những lời tuyệt vọng đó vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ.

Quý Ương nuốt vị đắng trong cổ họng, khẽ hít một hơi, quyết định tha thứ cho việc Bùi Tri Diễn vừa rồi dỗ dành mình rằng sẽ đi lấy ô nhưng lại không quay lại, chỉ để nha hoàn đến đón mình.

Nàng tiến lên hành lễ với Tần phu nhân: "Quý Ương gặp qua phu nhân."

Tần phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng: "Không cần đa lễ."

Vừa rồi bà chỉ nhìn thoáng qua, lần này mới có thể nhìn kỹ hơn. Dáng vẻ quả thật như Cao Nghĩa nói, rất xinh đẹp, tính cách trông cũng dịu dàng, lễ nghĩa chu toàn, không phải loại người chỉ dựa vào chút nhan sắc mà gây chuyện.

Nghĩ đến chuyện trọng đại của nhi tử mình, có lẽ sẽ phụ thuộc vào Quý Ương, Tần phu nhân nhìn nàng chỗ nào cũng hài lòng, hận không thể ngay bây giờ định chuyện hôn nhân.

Thấy Tần phu nhân nhìn mình, đôi mày mắt đầy vui vẻ, Quý Ương suy nghĩ rõ ràng hơn.

Trước hết là Bùi Ngưng mời nàng thưởng hoa, rồi để nàng một mình trong vườn hoa, lại trùng hợp như thế, khiến nàng gặp Bùi Tri Diễn trong vườn hoa vắng vẻ, sau khi Bùi Tri Diễn rời đi Bùi Ngưng mới xuất hiện, còn Tần phu nhân chỉ mời Trần phu nhân và mình cùng làm bạn, từng chuyện từng chuyện đặt cạnh nhau đều rất kỳ lạ.

Nghĩ đến ngày đó Lục Niệm nói với nàng, Tần phu nhân đang vội tìm mối hôn sự cho Bùi Tri Diễn... chẳng lẽ là để ý đến nàng?

Quý Ương cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng cuộc trò chuyện tiếp theo càng khiến Quý Ương chắc chắn hơn, ngay cả Trần phu nhân cũng cảm nhận được điều đó.

Khi rời đi, Bùi Ngưng đích thân tiễn mấy người ra khỏi phủ, nàng cười nói với Quý Ương: "Ta với tiểu thư vừa gặp đã như cố nhân, có chút không nỡ để tiểu thư đi."

Lòng Quý Ương ấm áp, không phải vì Bùi Tri Diễn, mà vì nàng vốn muốn gần gũi với Bùi Ngưng: "Phu nhân muốn gặp ta, cứ cho người đến phủ ta báo một tiếng là được."

Bùi Ngưng cười gật đầu: "Mau lên xe đi, đừng để bị mưa ướt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK