Mới lật vài trang, Quý Ương nhận ra nét chữ rất quen thuộc, nàng lật tới trang bìa để xem tên sách là "Tứ Thời U Ký", lại tìm thấy một con dấu đỏ ở góc chỉ in một chữ "Bùi".
Quý Ương kinh ngạc không thôi, xem đi xem lại mới xác định đây là sách của Bùi Tri Diễn viết, hơn nữa không phải bản khắc in mà là bản viết tay.
Trang sách đã ngả màu vàng, nhìn qua đã rất lâu năm, còn có những chữ sai được khoanh mực, có thể thấy lúc viết rất không cẩn thận, ngôn từ cũng không tỉ mỉ như bây giờ, lại có nhiều từ ngữ dân dã đời thường, khiến người đọc có thể chìm đắm trong đó.
Quý Ương đang mải mê đọc, tiếng vén rèm tre cũng không nghe thấy, mãi đến khi Lục Niệm gọi nàng mới tỉnh lại.
Quý Ương gấp sách lại đặt lên đùi, cười nói: "Ngươi tới rồi." Thấy trên người nàng ấy có hơi lạnh, rót cho nàng ấy một chén trà nóng: “Uống chén trà cho ấm người."
Lục Niệm cười uống một ngụm trà, rồi đặt tay lên lò sưởi bên cạnh hơ ấm, mới nhìn Quý Ương từ đầu đến chân, cười nói: "Thật sự đã kết hôn, nhìn khác hẳn rồi."
Quý Ương sờ mặt mình, không hiểu hỏi: "Khác chỗ nào?"
Lục Niệm che miệng, ghé vào tai nàng nói nhỏ.
Nghe được nửa câu, mặt Quý Ương đã đỏ bừng, nàng đẩy Lục Niệm ra, trách mắng: "Ngươi có còn nhớ mình là tiểu thư khuê các không?"
Lục Niệm thấy nàng xấu hổ không chịu nổi, cười đến run cả vai: “Ta không giống ngươia, ta là tiểu thư danh môn chính tông, trước đây ở Giang Ninh ta còn ngang ngược bá đạo."
Quý Ương thấy nàngấy cười ra nước mắt, trong mắt lại ẩn chứa vẻ sầu muộn, biết nàng ấy cố tình tỏ ra không có gì.
Quý Ương lấy khăn tay lau mắt cho nàng ấy: “Ngươi cứ lấy ta ra làm trò cười đi, ta cũng mặc kệ ngươi nói gì."
Quý Ương không hỏi gì, chỉ lắng nghe và ở bên cạnh, Lục Niệm từ từ kể, kể về người và chuyện ở Giang Ninh: “Nước ở Giang Ninh cũng trong hơn ở đây, núi cũng cao hơn ở đây." Nàng tựa đầu lên vai Quý Ương, thầm thì: “A Ương, ta muốn về Giang Ninh."
Quý Ương cười dịu dàng: “Ngươi nói nghe hay quá, ta cũng muốn đi."
"Vậy chúng ta cùng đi nhé." Mắt Lục Niệm sáng lên, rồi lại tối đi, nàng biết Quý Ương không thể đi cùng nàng, không ai có thể đi cùng nàng ấy.
Lục Niệm nói: "Ta nói lung tung thôi."
Quý Ương không biết an ủi thế nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay nàng ấy, tay áo Lục Niệm trượt xuống, lộ ra mấy vết bầm tím trên cánh tay trắng như tuyết.
Sắc mặt Quý Ương thay đổi, nâng tay nàng lên hỏi: "Đây là gì!"
Lục Niệm đau đớn rút tay về, kéo tay áo che lại: “Không sao, không cẩn thận va vào thôi."
Quý Ương hoàn toàn không tin, đây làm sao có thể là vết thương do tự mình va vào, rõ ràng là bị người khác bóp. Lục Niệm dù gì cũng là con gái của Lục thị lang, phu nhân Lục gia và Lục Du Ninh dù có không thích nàng cũng không dám công khai bắt nạt nàng như vậy, hơn nữa với tính cách của Lục Niệm, dù có mạo hiểm bị Lục thị lang trách mắng, nàng cũng không để bản thân chịu thiệt như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-37-2.html.]
Nàng ấy không phải là người chịu đựng im lặng, trước đây Lục Niệm còn dạy nàng rằng, nếu không đánh lại, thì cắn cũng phải cắn một cái.
Quý Ương mím môi hỏi: "Có phải là phu nhân không?"
Lục Niệm không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Nàng vuốt ve cánh tay mình, cười yếu ớt: "A Ương, ngươi nói sống như mẫu thân ta có phải rất đáng thương không?"
Vì một ánh nhìn của phu quân, vì không muốn gây xung đột với chính thê, bà không chỉ nhẫn nhịn mà còn bắt con gái mình cùng chịu đựng, không cho nàng đối đầu với Lục Du Ninh, càng không cho nàng tranh giành, khi có chuyện không vui lại trút giận lên nàng ấy.
Lục Niệm không phải là thấy đau, nàng ấy chỉ giận bản thân không đủ can đảm.
Nàng muốn bỏ đi, nhưng Ôn thị là mẫu thân nàng ấy, nàng ấy không thể bỏ mặc bà.
Lục Niệm chậm rãi nói, giọng điệu không có sự d.a.o động, nhưng Quý Ương có thể nghe ra sự buồn bã trong lời nàng ấy.
Quý Ương nói: "Phu nhân đã chờ đợi quá lâu, không dám có bất kỳ biến cố nào, bà đã bị mắc kẹt trong cảm xúc của mình, ngươi không thể thay đổi bà, điều ngươi có thể làm là sống tốt cho chính mình."
"Lục thị lang đối với ngươi chắc chắn là có sự áy náy, ca ca ngươi cũng rất quan tâm ngươi, ngươi phải tìm cách sống tốt cho bản thân."
Lục Niệm im lặng một lúc lâu mới gật đầu.
Quý Ương vẫn không yên tâm, kéo Lục Niệm nói chuyện rất lâu.
Lục Niệm thấy nàng lo lắng không thôi, cười đến không ngớt: “Ta chỉ là không thể chịu nổi, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu."
Nàng ấy nói với giọng điệu chán ghét: “Đều là ca ca ta lo lắng thái quá."
Quý Ương thấy nàng thực sự đã khá hơn mới yên tâm.
Hai người nói chuyện, đến gần trưa, Quý Ương mới từ biệt nàng để đến Đại Lý Tự.
Trước khi đi, nàng còn mua cuốn "Tứ Thời U Ký" kia.
Bùi Tri Diễn từ ngục thất đi ra, ngửi thấy mùi m.á.u tanh trên người, liền đi thay y phục trước khi gặp Quý Ương.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương không giống như ở nhà, chiếm lấy bàn của hắn, mà ngồi đàng hoàng trên ghế bên cạnh đọc sách.
Thấy hắn bước vào, nàng đứng lên mỉm cười lễ phép: “Phu quân."
Bùi Tri Diễn khẽ cau mày, hắn không thích như vậy, hình ảnh này quá giống với kiếp trước.