Tra khảo bức cung, ra vào địa lao đối với Bùi Tri Diễn là chuyện thường ngày, hắn không đổi sắc bước vào phòng tra khảo, nói với ngục tốt: “Đưa người lên đây.”
Trạng nguyên một thời oai phong, giờ bị kéo lên như một con ch.ó chết, trên người đầy vết roi xuyên qua lớp áo, đã chịu qua hình phạt.
Ngục tốt trói hắn lên giá tra tấn, một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Diệp Thanh Huyền từ cơn hôn mê tỉnh lại, rên rỉ đau đớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ khổ sở.
Bùi Tri Diễn ngồi trên chiếc ghế Thái sư đối diện, giọng bình thản: “Các ngươi lui ra hết đi.”
Diệp Thanh Huyền toàn thân ướt đẫm, hơi thở yếu ớt, sau khi gỡ mặt nạ xuống, khuôn mặt gã còn đáng sợ hơn.
Lần rơi xuống vực đó đã khiến gã hoàn toàn hủy hoại dung nhan.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Thanh Huyền nói không ra hơi: ‘‘Cung nữ đó... là người của ngươi... hay là, Chu Uyển Nương là người của ngươi?”
Một câu ngắn gọn, gã phải ngắt quãng nhiều lần mới nói xong, gã tiếp tục: “Ta đã tra qua thân phận của Chu Uyển Nương, không có vấn đề gì.”
Bùi Tri Diễn cười khẽ: ‘‘Ngươi không nghĩ rằng những gì ngươi tra được, chỉ là những gì ta muốn ngươi biết thôi sao.”
Diệp Thanh Huyền sững sờ, chậm rãi gật đầu: ‘‘Hiểu rồi, hiểu rồi.” Gã như bị rút hết sinh khí: ‘‘Là ta thua rồi.”
“Ngươi đang tranh đấu với ta chuyện gì?” Bùi Tri Diễn cười như mọi khi.
Cả đời trước người sắp xếp mưu đồ cũng chỉ là Hoàng thượng. Lương Vương, Diệp Thanh Huyền chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay ông ta mà thôi.
Phụ thân quá trung thành, cho nên khi biết Lương Vương có ý định bức vua thoái vị, không hề do dự mang binh mã vào cung, đợi đến khi hắn nhận được tin tức thì đã quá muộn rồi.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thừa Cảnh Đế trước tiên trừ bỏ Định Bắc Hầu phủ, tiếp theo chính là Lương Vương, bọn họ chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng có thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-66-4.html.]
Nếu không phải vì Quý Ương, vì y không thể vượt qua được tâm ma của mình, y thậm chí sẽ không giáng chức, đày Diệp Thanh Huyền đi xa, càng không phái người đến g.i.ế.c gã. Mà sẽ để cho gã nếm thử cảm giác công dã tràng.
Diệp Thanh Huyền mím chặt khóe môi, gã và Bùi Tri Diễn đã đối đầu với nhau nhiều năm như vậy, nhưng hắn lại hỏi gã đang tranh đua với cái gì?
Diệp Thanh Huyền nở nụ cười kỳ lạ, cuối cùng vẫn có thứ hắn quan tâm: ‘‘Ta muốn gặp lại Quý Ương một lần.”
Gương mặt tuấn tú của Bùi Tri Diễn chợt trở nên âm trầm, giọng điệu đầy ác ý: ‘‘Được thôi, ta sẽ móc mắt ngươi mang đi gặp nàng.”
Diệp Thanh Huyền cười nói: “Ta chỉ là một kẻ sắp chết, chỉ muốn nói vài lời với nàng thôi, ngươi ngay cả việc để ta gặp nàng một lần cũng không dám sao?”
Đôi mắt Diệp Thanh Huyền dần dần trở nên mờ mịt, như thể đang chìm vào một giấc mộng đẹp không thể thoát ra: ‘‘Ta muốn nói với nàng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ sớm cưới nàng, không để nàng thất vọng, không để ngươi có cơ hội chen vào.”
“Sao? Kế ly gián này, ngươi chưa chơi chán à?” Bùi Tri Diễn lạnh lùng bóc trần gã.
Diệp Thanh Huyền cười yếu ớt: ‘‘Đây không phải là ly gián.” Gã nhìn quanh, trong địa lao không có cửa sổ, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nên hỏi: “Bây giờ vẫn là ngày mùng bảy phải không?”
“Biểu muội từng cùng ta đi treo lụa đỏ ở miếu Chức Nữ, nàng chưa từng đi với ngươi chứ gì?” Diệp Thanh Huyền cười hỏi.
Trong mắt Bùi Tri Diễn hoàn toàn không còn ý cười, đêm qua là ngày Thất tịch đầu tiên họ cùng trải qua trong kiếp này, tự nhiên không có chuyện đó, nhưng kiếp trước... cũng không.
Bùi Tri Diễn cúi đầu cười, lớn tiếng gọi: “Người đâu.”
Ngục tốt nghe tiếng bước vào: ‘‘Đại nhân có gì sai bảo.”
Bùi Tri Diễn lạnh nhạt nói: “Dùng roi tẩm nước muối đánh, đừng để gã ngất đi.” Hắn phủi áo đứng dậy rời khỏi.
Những cú roi giáng xuống người Diệp Thanh Huyền, cơn đau kịch liệt khiến gã toàn thân run rẩy, hàm răng nghiến chặt, mồ hôi lạnh tuôn ra, chỉ vài roi gã đã bắt đầu trợn mắt trắng dã, ngục tốt thấy gã không chịu nổi nữa liền dội một thùng nước lạnh, rồi tiếp tục tra tấn.
Diệp Thanh Huyền phát ra những tiếng thở gấp run rẩy, đôi môi nhợt nhạt như tờ giấy, gã vẫn còn cố gượng cười, ít nhất thì gã cũng không hoàn toàn thua cuộc.