Mục lục
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Ương cúi người, ôm chặt lấy mình, ngón tay run rẩy bấm sâu vào cánh tay, ánh mắt thất thần, lông mi đẫm lệ, lung lay sắp rơi, yếu đuối đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.

Bùi Tri Diễn không dám tiến lại gần, thậm chí không dám nói lớn, hắn nhìn chằm chằm vào Quý Ương, đưa tay về phía nàng, nói những lời tự lừa mình: ‘‘Ta sao có thể không tin nàng, ta yêu nàng như thế.”

Yêu đến mức không còn là chính mình.

Quý Ương ngước mắt nhìn hắn, nước mắt lấp lánh trong mắt không thể giữ lại, từng giọt từng giọt rơi xuống, tuyệt vọng không còn hy vọng: ‘‘Vậy chàng nghĩ thiếp có yêu chàng không?”

Bùi Tri Diễn mím chặt môi, không muốn trả lời.

Quý Ương nhìn qua màn nước mắt mờ ảo, nàng không còn thấy rõ người trước mắt, nàng lau nước mắt cố nhìn rõ hắn, miệng lẩm bẩm: ‘‘Chàng chưa từng hỏi thiếp có yêu chàng không, bây giờ thiếp nói cho chàng biết...”

“Ương Ương, nàng say rồi.” Bùi Tri Diễn cắt ngang nàng, trước đây hắn khát khao muốn nghe, bây giờ hắn tự mình phán đoán.

Bùi Tri Diễn bước nhanh tới ôm lấy Quý Ương vào lòng, nàng không cần phải đáng thương tự ôm mình, hắn sẽ ôm nàng.

Quý Ương lần này không né tránh, nàng nắm chặt lấy áo hắn, bằng giọng khóc nghẹn ngào, kiên định từng chữ một: ‘‘Thiếp yêu chàng... Bùi Tri Diễn, thiếp nói thiếp yêu chàng!”

Nàng nhìn thấy đôi mắt hắn trở nên tối sầm, sắc bén như muốn bóc trần nàng, Quý Ương không lùi bước, nhìn hắn tiếp tục nói: “Thiếp nói thiếp yêu chàng, nhưng chàng có muốn nghe không? Chàng dám nghe không!”

Bùi Tri Diễn tức giận: ‘‘Đủ rồi!”

Hắn thực sự không dám, làm sao hắn dám tin lời nàng nói yêu.

“Hèn nhát...” Quý Ương cười nhẹ.

Men rượu làm nàng càng đứng không vững, Quý Ương để mặc nước mắt rơi, nàng nhắm mắt dựa vào lòng Bùi Tri Diễn.

Rõ ràng ôm nhau đau khổ như thế, nhưng không ai chịu buông tay trước.

Cuối cùng Quý Ương nói ra điều nàng luôn sợ không dám nói: ‘‘Thiếp cũng là kẻ hèn nhát... Thiếp không dám nói... Thiếp sợ chàng không tha thứ cho thiếp, nên chàng nói không cần nói, thiếp liền an lòng mà không nhắc đến nữa.”

Bùi Tri Diễn ôm nàng, bàn tay bắt đầu run rẩy, hắn nắm chặt cằm Quý Ương, nâng lên, giọng khàn khàn nói: ‘‘Ta đã nói đủ rồi, ta bảo nàng im miệng.”

Da thịt mềm mại bị dễ dàng ép ra vết đỏ, Bùi Tri Diễn cũng muốn tìm cớ cho nàng, nhưng hắn mãi không hiểu được, trong mật đạo dưới hồ sen có dòng nước ngầm thông ra ngoài thành, có người sẽ tiếp ứng, chỉ cần ngụy trang hổ phù rồi dùng gỗ nổi gửi ra, vạn vô nhất thất, tại sao lại bị cướp.

Thực ra hắn có thể đợi thêm, đợi Cao Nghĩa nghĩ cách quay về hầu phủ, nhưng như thế sẽ mạo hiểm, vì vậy khi Quý Ương đến địa lao, hắn chọn tin tưởng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-60.html.]

Trước mắt Quý Ương không ngừng hiện lên hình ảnh kiếp trước, nàng lắc đầu đau khổ nhắm mắt: ‘‘Xin lỗi, thiếp không nghe lời chàng, xin lỗi... là thiếp quá ngu ngốc, thiếp hại c.h.ế.t Cao Nghĩa, thiếp hại c.h.ế.t tất cả mọi người!”

*

Phủ Định Bắc Hầu từng huy hoàng nay đã tiêu điều không ngờ, trừ viện của Quý Ương và Tần phu nhân vẫn chưa bị dọn sạch hoàn toàn, những nơi khác cái gì có thể dọn đi đều đã dọn, cái gì không thể dọn đi cũng đã bị đập phá.

Quý Ương bình thản đứng dưới hành lang nhìn đám quan binh lần thứ ba đến phủ lục soát.

Ban đầu nàng không biết họ đang tìm gì, giờ mới biết là để tìm mảnh hổ phù có thể điều động ngàn quân.

Diệp Thanh Huyền giao phó quan binh lục soát khắp nơi, bản thân thì đi tới trước mặt Quý Ương, dịu dàng nói: “Biểu muội.”

Quý Ương không thèm nhìn gã, quay người bỏ đi.

Diệp Thanh Huyền bước lên chặn nàng lại, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cữu cữu và Quý Yến đều rất lo lắng cho muội, giờ muội không còn là người của hầu phủ nữa, không cần phải ở đây chịu khổ, theo ta về Quý phủ.”

Quý Ương hoàn toàn không muốn nghe gã nói, né người đi về phía trước, Diệp Thanh Huyền cau mày nắm lấy cổ tay nàng, Quý Ương sợ hãi hét lớn: “Ngươi buông tay!”

Diệp Thanh Huyền vô cùng bất đắc dĩ nói: “Ta là phụng mệnh thánh thượng tra xét nhà cửa, muội trách ta như vậy, ta cũng oan uổng.”

“Ta đã cố gắng lo liệu cho ngục tốt, để họ không phải chịu quá nhiều tội, biểu muội, muội như thế này thật không công bằng với ta.”

Quý Ương không muốn nghe những lời này, triều đình sóng gió liên tục, quá mức đen tối, hoàn toàn không phải trắng đen rõ ràng đơn giản như vậy, nàng nhìn không thấu những người này.

“Xin Diệp đại nhân buông tay.” Quý Ương lạnh nhạt nói: “Ngươi và ta dây dưa như vậy, không sợ thánh thượng cũng nghi ngờ ngươi sao?”

Diệp Thanh Huyền nhíu mày, mệt mỏi gọi nàng: ‘‘Biểu muội, muội đừng như vậy.”

Quý Ương quay mặt đi, thấy thân tín của Diệp Thanh Huyền từ tiền viện chạy tới.

Hắn cúi người hành lễ với Diệp Thanh Huyền: ‘‘Đại nhân, thuộc hạ có việc bẩm báo.”

Diệp Thanh Huyền buông tay Quý Ương: ‘‘Nói đi.”

Người đó cẩn thận nhìn Quý Ương, ngập ngừng nói: “Việc này...”

Diệp Thanh Huyền nói với Quý Ương: “Ta một lát nữa sẽ tới thăm muội.” Sau đó dẫn thân tín đi về phía sảnh bên.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quý Ương sợ lại là tin không tốt, đợi họ đi xa, nàng cũng lặng lẽ theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK