Lục Khiêm đã nhìn qua, thấy Lục Niệm nửa người ngả ra ngoài cửa sổ, suýt nữa làm hắn hoảng sợ, trên mặt mang theo vẻ trách móc lắc đầu.
Quý Ương nói: "Ngươi xem, làm Thám Hoa lang cũng tức giận không cười nữa rồi."
Lục Niệm chột dạ le lưỡi ngồi yên, nàng ấy đóng cửa sổ lại nói với Quý Ương: "Mẫu thân đã đồng ý cho ta, đến trung thu năm nay cho ta về Giang Ninh thăm họ hàng."
Quý Ương ngẩn ra, trong lòng gấp gáp, nàng nắm tay Lục Niệm: ‘‘Chỉ là thăm họ hàng, rồi sẽ trở lại đúng không?"
Nàng biết Lục Niệm luôn mong mỏi được về Giang Ninh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thấy Lục Niệm im lặng không nói, Quý Ương nước mắt đã lưng tròng.
"Ôi trời, nếu để Bùi Thế tử nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhốt ta vào lao." Lục Niệm rướn người tới cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, miệng cười đùa nói, mắt cũng đỏ hoe.
Quý Ương giật khăn tay trừng nàng, giọng mang theo tiếng khóc: "Nói bậy bạ gì đó."
Lục Niệm cũng không đùa nữa, chậm rãi nói: "A Ương, lần trước không phải ngươi nói, ta không thể thay đổi mẫu thân, chỉ có thể làm cho mình sống tốt hơn, vui vẻ hơn, nhưng ta không thích ở đây, về Giang Ninh ta mới có thể vui vẻ."
Quý Ương trong lòng ngàn vạn không nỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không nói nên lời.
Lục Niệm nói: “Ta chỉ nói với một mình ngươi, ngay cả đại ca cũng chưa nói cho huynh ấy.”
Trong Lục phủ, chỉ có Lục Khiêm thực sự coi nàng như muội muội mà quan tâm chăm sóc, nàng vẫn chưa biết phải nói sao, hoặc đợi đến Giang Ninh rồi viết thư cho huynh ấy cũng được.
Lúc chia tay, Quý Ương còn níu kéo không muốn buông, Lục Niệm không nhịn được véo má nàng: ‘‘Ta đâu phải bây giờ đi ngay, còn nửa năm nữa mà.”
Mặc dù nàng nói vậy, Quý Ương vẫn uể oải.
Bùi Tri Diễn vừa về phủ, Bích Hà đã bẩm báo việc này: ‘‘Thế tử phi hôm nay ra ngoài về, tâm trạng vẫn không tốt.”
Bùi Tri Diễn nhíu mày nói: “Ta biết rồi.”
Quả nhiên, hắn đi vào viện, thấy Quý Ương ủ rũ ngồi bên cửa sổ thất thần.
Bùi Tri Diễn đã lâu không thấy nàng như vậy, tâm trí hoảng loạn, mất hồn mất vía.
Hắn gần như ngay lập tức cảm giác như quay về kiếp trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-52-3.html.]
Khi đó, mỗi lần Quý Ương không vui đều như thế, không nói gì, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tĩnh lặng như không tồn tại.
“Ương Ương.” Giọng nói buột ra mang theo vài phần gấp gáp.
Quý Ương quay đầu lại, qua cửa sổ dịu dàng nói với hắn: ‘‘Phu quân.”
Nói xong, nàng đã xách váy chạy ra ngoài.
Nàng ôm lấy Bùi Tri Diễn: ‘‘Chàng dỗ ta đi, ta thấy trong lòng rất khó chịu.”
Bùi Tri Diễn nghe giọng nàng đầy uất ức ngược lại an tâm hơn, cúi đầu hôn nàng, nhẹ nhàng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quý Ương kể chuyện của Lục Niệm, Bùi Tri Diễn nghe xong gật đầu nói: “Chỉ vì chuyện này mà Ương Ương đã khóc?”
Mắt nàng vẫn còn đỏ, hắn nhìn một cái là thấy ngay.
Chỉ vì chuyện này là sao, Lục Niệm lần này đi, có lẽ cả đời này họ sẽ không gặp lại.
Thấy Quý Ương giận dữ trừng mắt, Bùi Tri Diễn nửa ôm nửa kéo nàng vào nhà, nói: “Chưa đến Trung thu mà, mọi thứ vẫn chưa định, có thể đến lúc đó nàng ta không đi cũng chưa biết chừng.”
Quý Ương lắc đầu: ‘‘Thiếp không nỡ xa Lục Niệm, nhưng vẫn hy vọng nàng có thể theo ý mình về Giang Ninh.”
Bùi Tri Diễn cúi mắt im lặng, điều này e là khó làm.
Quý Ương nhắc nhở: “Chàng không được nói ra ngoài, Lục Niệm không muốn để huynh trưởng biết.”
Bùi Tri Diễn cười nhìn nàng: ‘‘Nàng nghĩ ta là nàng à?”
Quý Ương đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: “Thiếp biết chàng sẽ không nói ra ngoài.”
“Ừ.” Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Ta càng không muốn phụ lòng tin của Ương Ương.”
“Tuy nhiên.” Bùi Tri Diễn nhẹ nhíu mày: ‘‘Chuyện của huynh muội nhà họ Lục, nàng đừng nên can thiệp nhiều.”
Câu nói không rõ ràng khiến Quý Ương nghe không hiểu, nàng nhìn Bùi Tri Diễn không rõ.
Đôi mắt trong trẻo lại mang theo sự bối rối của nàng thật là ngây thơ đáng yêu, Bùi Tri Diễn cười nói: “Sợ nàng nói lộ ra.”
Hắn bỗng nghĩ, tiểu cô nương này đối với những chuyện này liệu có phải luôn chậm hiểu, nên qua hai kiếp mới thích hắn.