Chu Uyển Nương ngoan ngoãn cúi đầu: ‘‘Không phiền đâu, ngài chờ thiếp một chút.”
Sở Cẩm Nghi đường đường là một quận chúa lại không bằng Chu Uyển Nương biết lý lẽ, hiểu chuyện, Lương Ứng An tự hỏi mình đã kiên nhẫn hết mức với nàng rồi, vậy mà nàng mãi không chịu buông tha.
Lương Ứng An nhắm mắt thở ra một hơi.
Chu Uyển Nương rất nhanh mang canh giải rượu đến, đợi Lương Ứng An uống xong nàng mới quay đi lấy nước.
Khi nàng trở lại, Lương Ứng An đã nằm trên giường La Hán ngủ say.
Chu Uyển Nương ngồi bên cạnh nhẹ nhàng gọi hắn: ‘‘Gia, vào trong ngủ đi.”
Đợi mãi không thấy phản ứng, Chu Uyển Nương chỉ có thể mang nước đến bên cạnh gã để lau người.
Chu Uyển Nương vắt khăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gã một lúc, chỉ dùng khăn nhẹ nhàng lau trán gã, rồi quay sang lau tay, sau đó ngồi xuống giúp gã cởi giày tất.
Làm xong những việc này, Chu Uyển Nương cẩn thận nằm xuống bên cạnh gã, ôm lấy eo gã mà nhắm mắt ngủ.
Không bao lâu, Lương Ứng An đã “ngủ say” mở mắt ra, cúi xuống nhìn Chu Uyển Nương đang ngủ say trên n.g.ự.c mình, ánh mắt hiếm khi có chút dịu dàng, mỉm cười nhắm mắt lại.
Sở Cẩm Nghi chịu không nổi ủy khuất này, sáng hôm sau liền trở về Vương phủ, kể lể với Lương Vương phi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mẫu thân, người phải dạy dỗ gã, dạy dỗ cả hai người họ!” Sở Cẩm Nghi nắm lấy tay Lương Vương phi cầu xin.
Lương Vương phi từ trước đến nay luôn cưng chiều nàng con gái này, chưa thành thân thì mặc nàng tùy ý quậy phá, nhưng bây giờ đã lấy chồng, chuyện này không giống trước, bà lắc đầu thở dài: ‘‘Con à, lúc trước khuyên cũng không khuyên được con, bây giờ mới thành thân bao lâu, nếu làm ồn ào đến tai thánh thượng thì ra thể thống gì nữa.”
“Mẫu thân, con nuốt không trôi cục tức này, con muốn g.i.ế.c cái tiện nhân kia!” Sở Cẩm Nghi căm hận nói: “Là nàng ta quyến rũ Lương Ứng An, một thôn nữ như nàng mà cũng xứng tranh với con sao!”
“Con cũng biết nàng ta là thôn nữ.” Lương Vương phi nghe lời nàng nói liền lắc đầu, trách mắng: “Nàng ta làm sao sánh được với con, nhưng con lại hạ mình tranh cãi với một thôn nữ, không phải tự làm thấp mình sao, con khiến Lương Ứng An nghĩ thế nào, đây chính là đẩy hắn về phía người khác.”
Sở Cẩm Nghi bật khóc: ‘‘Mẫu thân, vậy con phải làm sao, con phải làm sao đây.”
Lương Vương phi tức giận không nói nên lời, đều tại mình quá nuông chiều nàng, việc gì cũng bao bọc khiến nàng thành ra tùy hứng không biết làm gì.
Lương Vương phi lau nước mắt cho nàng: ‘‘Con nghe lời mẫu thân.”
*
Sáng sớm, trong tiếng chim rừng hót líu lo, Quý Ương từ trong cơn mơ màng tỉnh dậy, lần này nàng không quá kinh ngạc, chậm rãi ngồi dậy, nàng biết đêm qua Bùi Tri Diễn nhất định đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-62-4.html.]
Nàng khoác áo choàng, bước đến bên cửa sổ, mở ra hít sâu một hơi không khí trong lành, để mình tỉnh táo lại mà suy nghĩ.
Vấn đề nằm ở chỗ Bùi Tri Diễn làm sao có thể lặng lẽ như vậy, mà nàng lại không cảm nhận được gì trong suốt những ngày qua.
Giống như là ngủ như c.h.ế.t mà không biết gì, Quý Ương bước lại giường, cầm lấy chiếc gối đã dùng nhiều năm mà ngửi.
Trước đây nàng khó ngủ, từ khi dùng chiếc gối này mới cải thiện được…
Chiếc gối này là Bích Hà đưa cho nàng, mặc dù nàng ta hầu hạ mình, nhưng luôn chỉ nghe theo lệnh của Bùi Tri Diễn.
Quý Ương cắn môi dưới, tức là nàng dùng chiếc gối này bao lâu, Bùi Tri Diễn đã đến bấy lâu.
Quý Ương đứng yên một hồi lâu, lông mi run rẩy, trong mắt đã ngấn lệ, hắn đội trăng vượt gió từ Đại Hưng cưỡi ngựa đến đây, rồi lại rời đi trước khi nàng tỉnh dậy, nếu không phải nàng phát hiện, hắn định để nàng mãi trong màn sương mờ mịt, Quý Ương siết chặt móng tay vào chiếc gối, run rẩy thở ra, nàng may mắn vì đã phát hiện.
Nàng không muốn những đêm dài đằng đẵng tăm tối, chỉ có một mình hắn chịu đựng.
Rửa mặt thay y phục xong, Bích Hà mang đến bữa sáng, Quý Ương chậm rãi ăn cháo, nàng l.i.ế.m đi nước canh trên môi, ngước mắt nhìn Bích Hà, cười nói: “Chiếc gối ngươi đưa ta thật tốt, bên trong để gì thế?”
Bích Hà ngẩn ra một chút, cười nói: “Chỉ là phương thuốc dân gian của quê nhà nô tỳ, người dùng thấy tốt là được rồi.”
Quý Ương truy hỏi: “Vậy là gì vậy? Ta muốn sau này làm một cái cho mẫu thân ta.”
Bích Hà làm sao trả lời được, nàng ta giả vờ suy nghĩ, cười nói: “Nô tỳ nhất thời không nhớ hết, mấy ngày nữa làm cái mới gửi cho phu nhân.”
“Cũng được.” Quý Ương đã biết đáp án, nàng chính là nội ứng của Bùi Tri Diễn.
Dùng xong bữa trưa, nhân lúc Bích Hà không có mặt, Quý Ương nói với Huỳnh Chi: “Đi tìm cho ta một chiếc gối mới, đừng để Bích Hà biết.”
Huỳnh Chi không hiểu: ‘‘Người chẳng nói chiếc gối đó ngủ tốt lắm sao? Sao còn muốn đổi?”
Quý Ương cúi đầu nói với Huỳnh Chi: “Ngươi mau đi tìm đi, sau này ta sẽ giải thích.”
Huỳnh Chi gật đầu, chẳng bao lâu đã mang về cho Quý Ương một chiếc gối mới.
Đêm đến, Quý Ương như lệ thường đóng chặt cửa sổ, đặt chiếc gối có điều mờ ám vào trong tủ quần áo.
Nàng gom hết dũng khí, nói với bản thân và với Tuyết Đoàn đang nằm ở cuối giường: “Ngươi phải giúp tỷ tỷ canh chừng nhé.”
Tuyết Đoàn: “Meo——”
Quý Ương cúi xuống thổi tắt nến, kéo chăn nằm xuống.