Bùi Tri Diễn nhìn thẳng vào người trước mặt: ‘‘Văn thư bổ nhiệm chức phó ti của ngươi đã ở đây, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể nhận nhiệm vụ, tại sao lại tự xin điều đi xa."
Lục Khiêm cảm thấy câu hỏi này thật thừa, tại sao lại xin điều đi xa, người khác có lẽ không rõ, nhưng Bùi Tri Diễn sao lại không biết.
Ba năm qua, những lá thư hắn gửi về Giang Ninh đều như đá chìm đáy biển, không nhận được một chút hồi âm nào, hắn còn hai lần đích thân đến Giang Ninh, nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần hắn đến, Lục Niệm đều không có mặt ở Ôn phủ, như thể đã biết trước mà cố tình tránh mặt.
"Muội chỉ là về Giang Ninh thăm nhà, khoảng một mùa là sẽ quay lại." "Khi đó ta sẽ viết thư cho đại ca."
- -- Lời nói lúc chia tay vẫn còn văng vẳng bên tai, tất cả đều là dối trá.
Suốt ba năm trời, hắn chỉ có thể từ miệng Ôn di nương, nhận được chút ít tin tức về Niệm Niệm.
Lục Khiêm nói: "Hạ quan muốn đi tận mắt nhìn xem thiên hạ thái bình hay không, để tìm kiếm phúc lợi cho lê dân bá tánh."
"Phụ thân ngươi có đồng ý không?" Bùi Tri Diễn có ý dò hỏi.
Lục Khiêm không chút do dự: ‘‘Chuyện của phụ thân, hạ quan sẽ tự tìm cách."
Bùi Tri Diễn khẽ gật đầu: ‘‘Ngươi nghĩ kỹ rồi, hôm nay không lấy văn thư này, sau này nếu hối hận."
"Sẽ không." Giọng Lục Khiêm bình tĩnh kiên định: ‘‘Hạ quan đã quyết định, mong đại nhân chấp thuận."
Ba năm qua, hắn không phải không thử buông bỏ, nhưng tất cả đều vô ích, giờ phút này hắn đã suy nghĩ đủ kỹ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ mới ba tháng, nhưng miền Giang Nam đã tràn ngập sắc đỏ của hoa mận, chim xuân hót vang.
Con thuyền xuôi về phương nam cập bến bên bờ sông, Lục Khiêm mặc bộ trường bào đơn giản bước xuống, phía sau chỉ có một người tùy tùng.
Lâm Dụ Hoàn nhìn xung quanh một vòng, nói: "Đại nhân hãy nghỉ ngơi ở đây một chút, thuộc hạ sẽ đi thuê xe ngựa, ước chừng trước khi đêm xuống là có thể đến huyện nha Tùng Dương."
Lục Khiêm dặn dò: "Trước hết hãy đến Ôn phủ."
Một chiếc xe ngựa khiêm tốn lặng lẽ lướt qua trên con phố dài, Lục Niệm trong tay ôm một chồng sách cao, lướt qua xe ngựa, bước vào một cửa tiệm chưa treo bảng hiệu phía sau.
"Để ta làm cho." Trước mặt nàng là một đôi tay vươn ra, nhận lấy chồng sách từ tay Lục Niệm.
Lục Niệm cảm kích cười với Hà An Thời: ‘‘Hôm nay thật cảm ơn ngươi."
Lục Niệm khẽ lau mồ hôi trên trán, vén tóc gọn gàng sau tai, miệng khát khô, bước đến bàn rót trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-110.html.]
"Với ta thì không cần khách sáo như vậy." Hà An Thời cười, phân loại chồng sách rồi đặt lên kệ, quay đầu lại nói: "Đợi vài ngày nữa khi tiệm sách này của ngươi khai trương, mời ta uống một ly là được."
Lục Niệm uống một ngụm trà, mỉm cười với hắn: ‘‘Điều đó không thành vấn đề, nơi này cũng đã sắp xếp xong, ta nghĩ chi bằng hôm nay đi, ta làm chủ, mời ngươi đến Linh Lung Trai dùng rượu."
Linh Lung Trai là tửu lâu nổi tiếng nhất Giang Ninh.
Hà An Thời phủi bụi trên tay, nhận lấy chén trà từ tay Lục Niệm: ‘‘Vậy ta sẽ không khách sáo."
Trước đây, thi xã mà Lục Niệm tổ chức dần bị bỏ bê sau khi nàng rời khỏi Giang Ninh, sau đó Hà An Thời lập lại thi xã mới tên là "Phương Tấc Gian", sau khi Lục Niệm trở về, thường xuyên đến đó, hai người qua lại dần trở nên thân quen.
Lần này Lục Niệm mở tiệm sách, Hà An Thời đã giúp đỡ rất nhiều.
Lục Niệm quay đầu nói với nha hoàn Phù Khúc đang lau dọn kệ sách bên cạnh: “Ngươi về phủ báo một tiếng, ta sẽ về muộn một chút.” Nàng đơn giản thu dọn lại đồ đạc trên bàn, rồi đứng dậy nói: “Ngươi cũng không cần dọn dẹp nữa, ngày mai chúng ta đến sớm là được.”
Phù Khúc vâng lời: “Nô tỳ sẽ lau sạch chỗ này rồi về.”
Lục Niệm gật đầu, cùng Hà An Thời bước ra ngoài.
Người làm tại Linh Lung Trai nhận ra hai người, sắp xếp cho họ một chỗ ngồi yên tĩnh.
Nói là uống rượu, nhưng sau khi ngồi xuống, Hà An Thời chỉ gọi trà.
Thấy Lục Niệm nhìn mình với ánh mắt thắc mắc, Hà An Thời cười nhẹ: ‘‘Ta nghĩ lại, rượu nên để đến ngày khai trương rồi uống, ngươi thấy sao?”
Lục Niệm cũng mỉm cười: ‘‘Cũng phải.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi về đến phủ thì đã qua giờ Dậu.
Ông Lưu giữ cửa thấy Lục Niệm trở về, liền chạy xuống bậc thềm, cười tươi rói: “Tam tiểu thư cuối cùng cũng về, mọi người đang chờ cô đấy.”
Lục Niệm thấy ông vui vẻ như vậy, không khỏi cũng cười theo: ‘‘Có chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Ông Lưu còn làm bộ giấu giếm: “Tiểu thư vào trong sẽ biết, cô gặp người đó chắc chắn sẽ vui mừng.”
Người? Lục Niệm chớp mắt hỏi: “Ai đến vậy?”
Ông Lưu giục nàng đi vào trong: “Là người từ kinh thành đến.”
Lục Niệm ngẩn ra, chẳng lẽ là A Ương đến? Ánh mắt nàng lộ rõ niềm vui, bước đi nhanh hơn hẳn.
Lục Khiêm ngồi trong hoa sảnh, hơi cúi đầu, lắng nghe Ôn lão phu nhân kể về những chuyện liên quan đến Lục Niệm trong mấy năm qua, thỉnh thoảng hắn mím môi cười nhẹ, hoặc hỏi thêm vài câu.
Nhà họ Ôn đã nhiều đời làm thương nhân, nhưng lại thiếu người theo nghiệp học. Như Lục Khiêm là một vị công tử danh gia vọng tộc, đầy vẻ thư sinh, phong thái đoan chính, lại không có chút kiêu căng nào, Ôn lão phu nhân không thể không khen ngợi.
Huống chi hắn lại là trưởng tử của nhà họ Lục, cả phủ đều kính trọng.