“Ma! Ma quỷ!” Chu Uyển Nương bỗng nhiên hốt hoảng, điên cuồng khiến Lương Ứng An nhíu mày chặt.
“Uyển Nương.” Vừa mở miệng, gã lập tức nhận ra điều bất thường, bàn tay mạnh mẽ che lên mặt, những mảng da nhăn nheo từ từ bong tróc từ khóe cằm!
Như tia sét xẹt qua não, Lương Ứng An nhất thời suy nghĩ trống rỗng, lập tức muốn rời khỏi chỗ ngồi, nhưng đã muộn.
Một tiếng thét chói tai của Chu Uyển Nương khiến mọi người đều nhìn sang, quân cấm vệ càng nhanh chóng xông vào bữa tiệc.
Lương Ứng An che giấu rất nhanh, nhưng đã có không ít người nhìn thấy cảnh kinh hoàng ấy, mọi người ai nấy đều biến sắc: ‘‘Đó là chuyện gì!”
“Mặt! Mặt của Lương đại nhân sao lại nứt một đường?”
“Ta thấy lớp thịt bên dưới lật ra!”
Nghiêm phi nương nương bị kinh động, bất mãn nhìn về phía yến tiệc: ‘‘Có chuyện gì xảy ra.”
Lương Ứng An không kịp suy nghĩ tại sao lại xảy ra biến cố, tình huống trước mắt có thể khiến gã vạn kiếp bất phục!
Lương Ứng An gắng gượng trấn tĩnh, c.h.ế.t chết che mặt, đứng dậy bước ra giữa quỳ xuống nói: “Vi thần vô ý bị cành cây cào trúng mặt, xin nương nương cho phép vi thần rời tiệc trước.”
Bùi Tri Diễn ngồi yên nhìn gã qua ánh đèn, mắt vẫn thản nhiên, không chút gợn sóng, khóe miệng như có như không một nụ cười, không cảm thấy bất ngờ trước cảnh hỗn loạn này.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Quý Ương đã nắm chặt thành nắm đấm, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của nàng, hắn tỉ mỉ phân biệt, trong đôi mắt này không có lo lắng.
Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng trấn an: “Ương Ương đừng sợ, gã không trốn được đâu.”
Quý Ương nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, là hắn sắp xếp, để Lương Ứng An không thể trốn thoát trước mắt bao người.
Trong đầu Quý Ương không thể quên được cảnh tượng rợn người kia, nàng tận mắt chứng kiến lớp da mỏng như cánh ve trên mặt Lương Ứng An bị cạy ra, bên dưới là làn da trắng bệch không thấy máu, lờ mờ thấy một vết sẹo kéo dài từ khóe cằm lên trên.
Quý Ương hít một hơi thật sâu: ‘‘Mặt của gã…”
Bùi Tri Diễn ép nàng vào lòng: ‘‘Về rồi sẽ giải thích với nàng, Ương Ương đừng sợ, cũng đừng nhìn.”
Quý Ương ngơ ngác dựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim hắn để bản thân từ từ bình tĩnh lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong yến tiệc ngoài Quý Ương và Bùi Tri Diễn, chỉ có Thẩm Thanh Từ biết sự thật, hắn trông có vẻ lười biếng dựa vào cây, lông mày sớm đã nhíu chặt, chú ý từng động tác của Lương Ứng An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-66.html.]
Mọi người dù bị cảnh tượng kinh hoàng này dọa sợ, nhưng không ai nghĩ rằng Lương Ứng An đeo một chiếc mặt nạ, nghe gã giải thích như vậy cũng chỉ cho rằng mình hoa mắt, có người nói: “Nếu Lương đại nhân bị thương, tốt hơn hết là nhanh chóng đi trị liệu.”
Nghiêm phi không thấy tình huống ban đầu, nghe vậy nhíu mày nói: “Lui ra đi.”
Lương Ứng An cúi đầu tạ ơn Nghiêm phi, ánh mắt băng lãnh lướt qua Bùi Tri Diễn, rồi nhìn về phía Chu Uyển Nương: ‘‘Uyển Nương, theo ta về phủ."
Chu Uyển Nương vẫn lắc đầu, đồng tử co rút, kêu gào: ‘‘Ta không đi, ngươi là ma! Ngươi là ma!"
Lương Ứng An ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu vẫn nhã nhặn: ‘‘Chắc chắn đã làm nàng sợ hãi, đừng có xúc phạm nương nương ở đây."
Chu Uyển Nương đầy sợ hãi, lời nói ra khiến người nghe rợn tóc gáy: ‘‘Ta thấy mặt ngươi rớt xuống, ngươi nói ngươi bị thương… sao không có máu!"
Lời này vừa thốt ra, mọi người lại bàn tán xôn xao.
Nghiêm phi nương nương tuy không ưa dáng vẻ bất nhã của Chu Uyển Nương, nhưng cũng sinh lòng nghi hoặc.
Nghiêm phi nương nương nói: "Đi theo có thái y, để hắn đến khám cho ngươi trước."
"Không cần phiền phức." Trán Lương Ứng An nổi mồ hôi lạnh.
Gã cố gắng giữ chặt lớp da, nhưng cảm giác mềm mại và nhầy nhụa dưới tay khiến thần kinh gã căng thẳng tột độ.
Nghiêm phi nương nương híp mắt: ‘‘Lương đại nhân có điều gì khó nói chăng?"
Lương Ứng An nghiến răng chịu đựng nói: "Hạ quan sợ làm kinh hãi nương nương, xin nương nương cho phép hạ quan đi một bên để khám."
Nghiêm phi nương nương gật đầu, bảo với quân cấm vệ: "Còn không mau đưa Lương đại nhân vào điện phụ."
Chu Uyển Nương biến sắc, sao có thể để gã đi lúc này, Lương Ứng An gian xảo, lớp da giả kia rất tinh xảo, chỉ cần đeo lên không dùng dược thủy đặc chế thì không thể tháo xuống, trừ phi lột cả da thịt thật. Nàng đã mất hai, ba tháng mới có được chút dược thủy, nếu giờ để gã rời đi thì sẽ uổng công vô ích!
Chu Uyển Nương cắn răng, không quản bị lộ, cầm lấy viên đá chuẩn bị ra tay, lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Đứng lại."
Bùi Tri Diễn kịp thời lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, Chu Uyển Nương chớp lấy cơ hội, xoay cổ tay, một viên đá vô thanh vô tức đánh mạnh vào cánh tay Lương Ứng An.
Cơn đau thấu xương khiến cánh tay Lương Ứng An mất hết lực, rũ xuống bên hông như bị gãy, cùng lúc đó nửa lớp da mặt cũng rơi xuống!
"Á!"
Xung quanh vang lên những tiếng thét kinh hoàng.