Bùi Tri Diễn nhíu mày lắc đầu: ‘‘Ngươi học ai mà giở thói vô lý như vậy?”
Thẩm Thanh Từ nói: “Ngươi nếu chỉ là ngồi nhìn mà không quản, ta còn không nghĩ nhiều, ngươi rõ ràng là đẩy thuyền giúp sóng.”
Thẩm Thanh Từ ngồi không yên, đứng dậy đi qua đi lại, mặt đầy vẻ do dự: ‘‘Nhưng ngươi không có lý do để làm vậy, ngươi dù có không hợp với Diệp Thanh Huyền, người cũng đã vào đất, ngươi không phải luôn ân oán rõ ràng, huống chi nhà họ Diệp còn là ngoại gia của Quý Ương.”
“Nếu Cố Bồi An thực sự đẩy Diệp Mậu Hoa ra gánh tội, đó chính là mất đầu, ngươi cũng không sợ Quý Ương đau lòng chết, đó là cữu cữu ruột của nàng.”
Thẩm Thanh Từ một câu Quý Ương, hai câu Quý Ương, nghe đến Bùi Tri Diễn nhíu mày.
“Nàng sẽ không biết.”
Thẩm Thanh Từ cười: ‘‘Ngươi nói thì dễ, người có tai có mắt sao lại không biết?”
Hắn nói xong lại cười không nổi, đột nhiên nhớ lại chuyện Bùi Ngưng nói Bùi Tri Diễn không cho Quý Ương ra khỏi phủ...
Thẩm Thanh Từ nghiêm mặt, nhìn Bùi Tri Diễn: ‘‘Muội muội ngươi nói ngươi không cho Quý Ương ra khỏi phủ, ngươi đang giam lỏng nàng?”
Bùi Tri Diễn thản nhiên nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi đừng quản.”
“Nếu là người khác ngươi nghĩ ta muốn quản sao!”
Liên tục nhắm vào nhà họ Diệp, còn giam lỏng Quý Ương, chẳng lẽ chỉ vì một người đã chết, Diệp Thanh Huyền khi xưa suýt nữa hại Quý Ương bị Sở Chiêu sỉ nhục, nhưng người đã chết, nhà họ Diệp hiện nay sa sút thế này cũng coi như là báo ứng, nhưng hắn tại sao còn không bỏ qua? Đây hoàn toàn không giống tác phong của Bùi Tri Diễn.
Thẩm Thanh Từ tiến lên hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Diệp Thanh Huyền chưa chết.” Bùi Tri Diễn nhìn hắn nói.
Thẩm Thanh Từ ngây người, trừng mắt: ‘‘Ngươi nói cái gì?”
“Lương Ứng An chính là Diệp Thanh Huyền, người đứng sau gã là Lương Vương, chúng ta bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay.” Bùi Tri Diễn cũng không giấu hắn nữa, thẳng thắn thừa nhận: “Gã có thể nhẫn nhịn, đối với chuyện nhà họ Diệp không hề động lòng, ta muốn xem khi động đến cha gã, gã còn có thể nhẫn nhịn không, hay là bây giờ nhận một người cha mới, ngay cả tổ tông mình là ai cũng quên rồi.”
Thẩm Thanh Từ cảm thấy lạnh buốt sau lưng, hắn nhất thời chưa thể chấp nhận sự biến đổi lớn như vậy.
“Gã thay đổi diện mạo?”
Bùi Tri Diễn nói: “Là một loại thuật dịch dung thất truyền trong giang hồ.”
Thẩm Thanh Từ lại rơi vào im lặng: ‘‘Vậy tại sao ngươi không thẳng thắn vạch trần gã?”
“Gã dám lộ diện trước mặt ta, chứng tỏ đã có kế hoạch vẹn toàn.” Bùi Tri Diễn ngừng một lúc rồi nói: “Khuôn mặt đó không dễ xé rách, huống chi lợi hại là người đứng sau gã, chỉ cần muốn g.i.ế.c gã, ta đã phái người ám sát rồi.”
Lần trước để gã thoát, lần này ở kinh thành hắn có thể trốn đi đâu.
Thẩm Thanh Từ nói: “Ngươi muốn dùng Diệp Mậu Hoa để câu Lương Vương?”
Diệp Mậu Hoa là cha ruột của hắn, Diệp Thanh Huyền không thể không quan tâm, dựa vào khả năng hiện tại của hắn căn bản không thể làm gì, chỉ có thể cầu cứu Lương Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-58-2.html.]
Bùi Tri Diễn ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: ‘‘Câu được thì tốt, không câu được… xem Diệp Thanh Huyền bất lực nhảy nhót cũng vui.”
Tình hình hiện tại, Thẩm Thanh Từ cũng không thể nói gì thêm về chuyện Bùi Tri Diễn nhắm vào nhà họ Diệp, hắn lại hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi giam lỏng Quý Ương?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn hạ khóe miệng không muốn nói thêm: “Ngươi có thể đi rồi.”
Thẩm Thanh Từ cũng mặc kệ hắn có ý đuổi người, hắn ta cau mày suy tư, lần trước ở tửu lâu Vân Bán Gian, Lương Ứng An có nhắc đến chuyện Quý Ương từng giúp gã.
Thẩm Thanh Từ bước lên phía trước, nói: “Ngươi rốt cuộc đang nghi ngờ điều gì…”
Bùi Tri Diễn lần đầu tiên lạnh lùng với bạn mình: ‘‘Ngươi ngậm miệng lại.”
Thẩm Thanh Từ nghĩ Bùi Tri Diễn có sự nghi ngờ là bình thường: ‘‘Ngươi có nghĩ rằng đây chính là chiêu ly gián của Diệp Thanh Huyền? Ngươi như vậy chẳng phải trúng kế của gã, gã có gì không làm được.”
Bùi Tri Diễn căn bản không muốn nghe hắn nói: ‘‘Ngươi biết cái gì?”
Thẩm Thanh Từ nói: “Ta không biết, vậy ngươi nói đi, ta phân tích cho ngươi nghe.”
Bùi Tri Diễn đã tự nhốt mình trong cái lý do mà hắn cho là đúng, hắn cảm thấy bây giờ như vậy rất tốt, không cần thay đổi gì, cũng không cần ai can thiệp.
Hắn đột nhiên cười: ‘‘Ngươi tại sao lại quan tâm đến Quý Ương như vậy.”
Thẩm Thanh Từ nhíu mày nói: “Là Bùi Ngưng nhờ ta giúp đỡ.”
“Ta đã nghe nàng nói mọi chuyện rồi, ngươi cũng không sợ làm người ta mắc bệnh.”
Bùi Tri Diễn không tiếp lời hắn ta, chuyển sang nói: “Từ lần trên cầu Đình Tử, ngươi đã luôn giúp Quý Ương.”
Thẩm Thanh Từ nghe ra ý hắn, không dám tin mà trừng mắt: ‘‘Ngươi điên rồi sao?!”
Bùi Tri Diễn nhìn hắn ta: ‘‘Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta cùng đưa Quý Ương về nhà không? Tại sao luôn giả vờ quên, giả vờ không quen.”
Thẩm Thanh Từ nắm chặt tay: ‘‘Ngươi thật sự điên rồi, gặp ai cắn người đó!”
Thẩm Thanh Từ tuy bình thường có chút bông đùa, nhưng tức giận chửi bậy như vậy là lần đầu tiên.
Hắn ta chỉ tay vào Bùi Tri Diễn, tức đến mức nói không nên lời: ‘‘Ngươi không sợ làm hỏng mọi chuyện, được thôi, ta cũng mặc kệ ngươi, nhưng đừng có mà đến khóc với ta! Nếu ngươi đến khóc… ta sẽ đá c.h.ế.t ngươi!”
Bùi Tri Diễn đưa tay lên trán, cũng bình tĩnh lại, một lúc sau mới nói: “Ta xin lỗi vì lời vừa rồi.”
“Xin lỗi? Ngươi không cần xin lỗi!” Chỉ là có lẽ ngươi đã xin lỗi sai người, Thẩm Thanh Từ biết bây giờ có nói gì hắn cũng không nghe vào, cũng lười phí lời.
Hắn vung áo bước ra ngoài, bước qua ngưỡng cửa, dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bùi Tri Diễn lặng lẽ nhìn cánh cửa bị đẩy mạnh, không ngừng lắc lư.
Hắn làm đúng, hắn không cần lo lắng mỗi ngày liệu có bị lừa gạt nữa không, Ương Ương cũng nguyện ý ở bên hắn, họ rất vui vẻ, họ còn cả một đời dài, mãi mãi bên nhau.
Bùi Tri Diễn tiếp tục mở tấu chương vừa rồi.
Hắn không sai.