Lấy chăn đắp cho nàng xong, còn chưa kịp đứng dậy, tiểu cô nương tướng ngủ rất tệ đã đá văng một góc chăn ra.
Bùi Tri Diễn lắc đầu cười, ban ngày ngoan ngoãn bao nhiêu, ban đêm ngủ lại nghịch ngợm bấy nhiêu... không đúng, bây giờ là ban ngày cũng không tha cho hắn rồi.
Hắn nắm lấy cổ chân Quý Ương, vốn định đắp lại chăn cho nàng, nhưng mãi không làm được.
Bùi Tri Diễn ngay lập tức nhìn thấy nốt ruồi đỏ nhỏ đó, hắn chăm chú nhìn, trong mắt là sự vấn vương thấu xương, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên.
Quý Ương ngủ say, hơi thở đều đặn, Bùi Tri Diễn chậm rãi đứng dậy, hắn đáng thương đến nỗi chỉ dám bộc lộ sự xấu xa của mình khi nàng ngủ say không biết gì.
Một thùng nước lạnh dội từ trên người xuống, ngọn lửa bừng bừng mới dần tắt, đặt thùng nước xuống, Bùi Tri Diễn dùng lòng bàn tay chống vào thành thùng tắm, cánh tay thon gầy căng chặt, những giọt nước chảy xuống, rơi xuống đất theo nhịp thở nặng nề của hắn, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.
Hắn cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ lại phạm sai lầm như trước, vừa rồi hắn suýt không kiềm chế được, muốn đánh thức tiểu cô nương đang ngủ say.
Tuyệt đối không thể để nàng mê hoặc nữa, hiện tại như vậy là tốt lắm rồi, tiểu cô nương sẽ chủ động đến gần hắn, cầu xin sự yêu thương của hắn, đúng, nên như vậy.
Hắn dần bình tĩnh lại, thay bộ y phục sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Gió nhẹ đẩy ánh trăng, xuyên qua bóng cây lay động chiếu xuống mặt hồ, bóng dáng lấp lánh, gió bỗng mạnh lên, mặt nước vốn dĩ yên ả liền gợn sóng từng lớp từng lớp.
Trên cầu Cửu Khúc, Bùi Tri Diễn chậm rãi bước đi, tà áo rộng bay phấp phới, dáng vẻ nhàn nhã, dưới ánh trăng, trông như tiên nhân trong tranh, thanh cao tao nhã.
Chỉ có Cao Nghĩa biết thế tử gia đã đi đi lại lại ở đây không dưới bốn, năm lần rồi, tân hôn chẳng phải nên ôm thê tử chui vào ổ ấm chứ?
Nhưng thế tử cứ muốn ra đây hứng gió lạnh, còn kéo theo hắn.
Cao Nghĩa buồn ngủ không chịu được nhưng không dám nói, hai mắt đỏ ngầu.
“Cao Nghĩa.”
Cao Nghĩa giật mình, tưởng cuối cùng có thể về ngủ, ai ngờ Bùi Tri Diễn lại nói: “Chúng ta đấu thử.”
Ngày hôm sau, Quý Ương bị Huỳnh Chi đánh thức.
Nàng không biết mình trở về chính phòng bằng cách nào, chỉ là khi tỉnh dậy Bùi Tri Diễn theo lệ thường đã không còn ở đó.
“Thế tử đâu?”
Huỳnh Chi đáp: “Nô tỳ cũng không biết.”
Nàng không dám nói, đêm qua thế tử ôm tiểu thư trở về rồi rời đi ngay, căn bản không vào phòng nghỉ. May mà đêm qua nàng canh giữ, không ai biết, nếu truyền ra ngoài, không biết người ta sẽ đàm tiếu thế nào sau lưng.
Thấy nàng ấp úng, dưới sự tra hỏi của Quý Ương, Huỳnh Chi mới thành thật kể lại sự tình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương nói trong lòng không buồn là giả, chỉ là nàng không biểu hiện ra ngoài, bình tĩnh để Huỳnh Chi hầu hạ mình thức dậy, chuẩn bị trang điểm xong sẽ đi tìm hắn.
Tuy nhiên chưa kịp để Quý Ương đi tìm, Bùi Tri Diễn đã đến trước.
Hắn ngồi một bên nhìn Quý Ương trang điểm, nhàn nhạt nói: “Hôm nay không có chuyện gì, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có ai đến phủ, nàng theo mẫu thân tiếp khách là được.”
Quý Ương đang đeo khuyên tai, tay khựng lại, quay người hỏi: ‘‘Phu quân định ra ngoài sao?”
Bùi Tri Diễn chỉ gật đầu, không giải thích nhiều.
Quý Ương cầm khuyên tai, nói: “Thiếp sẽ đợi phu quân về cùng dùng bữa tối.”
Bùi Tri Diễn định nói có thể hắn sẽ về trễ, nàng không cần đợi, nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng sáng ngời mong đợi, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Chỉ một lời hứa đơn giản cũng khiến Quý Ương cười tươi như hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-31-2.html.]
Bùi Tri Diễn bỗng thấy không nỡ rời đi, nhưng hắn ra ngoài là có việc quan trọng không thể trì hoãn, đành dặn dò thêm vài câu rồi đứng lên rời đi.
Quý Ương luôn nhìn theo Bùi Tri Diễn ra khỏi phòng, rồi mới quay lại tiếp tục đeo khuyên tai.
Nàng nhìn vào gương thấy Huỳnh Chi đang chải tóc cho mình, nói: “Ngươi nói…” nàng cúi mắt, tự nhủ không được nghĩ ngợi lung tung: ‘‘Thôi, không có gì.”
Dùng xong bữa trưa, Bùi Ngưng đến Hầu phủ, nàng nay đã sắp đến ngày sinh, phu nhân Trường Hưng bá vốn không cho nàng ra ngoài đi lại, vì đây là phủ Định Bắc Hầu nên mới đồng ý, còn phái hơn mười người hầu cận theo.
Bùi Ngưng vừa cùng Quý Ương đi dạo vừa không nhịn được than phiền: “Ngươi nói có ai ra ngoài mà phải theo cả đám người như vậy không.”
Quý Ương trong chuyện này không thiên vị nàng: ‘‘Ta thấy ngươi nên nghe lời phu nhân Trường Hưng bá, ở trong phủ an tâm đợi sinh mới phải.”
Bùi Ngưng than thở, cố ý trêu chọc nàng: ‘‘Mới gả cho ca ca ta hai ngày mà đã có khí thế của tẩu tẩu rồi, ngươi nói xem trước kia ngươi đáng yêu biết bao.”
Quý Ương đỏ mặt, lườm nàng một cái: ‘‘Ta là lo cho ngươi thôi, dù không phải là tẩu tẩu của ngươi cũng vậy mà.”
Bùi Ngưng thấy nàng đỏ mặt, cười không ngớt: ‘‘Ca ca ta đối với ngươi tốt chứ?”
Quý Ương không biết trả lời thế nào, nếu nói hiện tại thì có lẽ là tốt, cứu nàng, bảo vệ nàng, cưới nàng.
Quý Ương mỉm cười nói: “Hắn đối với ta tự nhiên là rất tốt.”
Bùi Ngưng nhận thấy sự do dự trong lời nàng, nàng thấy rõ Quý Ương rất thích ca ca mình, mà theo tính cách của ca ca, nếu hắn không muốn, không ai có thể ép được hắn.
Đa phần là tính cách lạnh nhạt của ca ca làm Quý Ương không yên lòng, hơn nữa mới ngày thứ hai sau tân hôn đã để nàng một mình ở phủ, thật sự có chút quá đáng.
Bùi Ngưng an ủi: “Hiện nay triều đình không yên ổn, ca ca mới bận rộn như vậy, ta biết hắn trong lòng là quan tâm đến ngươi, ngươi không biết lần trước tưởng ngươi đi lạc trong hoa viên, hắn lo lắng đến thế nào đâu.”
Quý Ương cũng nhớ lại ngày đó, không nhịn được mỉm cười.
Nàng biết Bùi Tri Diễn ra ngoài nhất định là có việc quan trọng, kiếp trước phủ Định Bắc Hầu tuy có binh quyền, nhưng toàn gia đều là võ tướng cũng là một sự kiềm chế, mà nay Bùi Tri Diễn là văn quan, nhìn như thăng tiến không thể ngăn cản, nhưng lòng đề phòng của Hoàng thượng lại càng nặng hơn, chuyện mà nàng có thể nhìn ra, Bùi Tri Diễn không thể không nhìn thấy.
Lúc hoàng hôn, Chu Tử Trạc đến phủ đón Bùi Ngưng, đúng lúc Bùi Tri Diễn cũng vừa trở về, hai người gặp nhau ngoài phủ, cùng vào trong.
Biết được Quý Ương và Bùi Ngưng đang du ngoạn trong vườn, Bùi Tri Diễn liền đi về phía hoa viên.
Ở trong thủy tạ ngồi một lát, Quý Ương nói: “Nổi gió rồi, đừng ngồi ngoài nữa.”
Bùi Ngưng gật đầu, hai người cùng nhau đi về.
Đi được vài bước, Bùi Ngưng đột nhiên dùng lực nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Ương, sức mạnh lớn đến mức như muốn bóp nát thịt.
Quý Ương nhận ra nàng không ổn, nhịn đau nói: “A Ngưng! Ngươi làm sao vậy?”
Bùi Ngưng thở gấp, trán đẫm mồ hôi lạnh: ‘‘Ta... hình như sắp sinh rồi.”
Quý Ương giật mình, vội vàng gọi người đến: “Người đâu! Mau đến đây!”
Bùi Tri Diễn và Chu Tử Trạc từ đầu kia đi tới, liền thấy Bùi Ngưng đau đớn không chịu nổi, lảo đảo muốn ngã.
Hai người đều kinh ngạc, chạy nhanh đến, Bùi Ngưng thấy phu quân mình đến, dù kiên cường đến mấy cũng không nhịn được nước mắt tuôn rơi, nàng đau đến không nói được lời nào, Chu Tử Trạc vội bế nàng lên, vừa đi vừa nói: “Đại phu! Tìm đại phu!”
Quý Ương kéo tay Bùi Tri Diễn muốn nói tình hình của Bùi Ngưng, nhưng thấy ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng nhìn mình, Quý Ương lòng chợt run lên.
Chốc lát, Bùi Tri Diễn nói: “Ta đi xem A Ngưng.” Nói xong liền gạt tay Quý Ương bước đi.
Quý Ương ngẩn ngơ nhìn tay mình, nói: “A Ngưng chắc sắp sinh rồi, gọi đại phu chưa đủ, phải gọi bà đỡ nữa.”
“Phu quân.” Nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bùi Tri Diễn: ‘‘Chàng thật ra, không thích thiếp đúng không.”
Bùi Tri Diễn bước chân chững lại.
Quý Ương đột nhiên nghĩ, duyên phận này thật là thiếu một cũng không được, gặp gỡ không đúng thời điểm, cách gặp gỡ không đúng, dù có ở bên nhau cũng chưa chắc trọn vẹn, như Bùi Tri Diễn kiếp trước, như nàng kiếp này.