Hai thiếu niên chạy nhanh trên con phố dài đông đúc người qua lại.
“A Diễn, ngươi đợi ta chút!” Thiếu niên chạy theo phía sau vừa chạy vừa gọi, trông có vẻ hơi tức tối.
Thiếu niên phía trước mặc áo đen, tóc buộc cao quay đầu lại, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng long lanh, hắn vẫy tay nói: “Thẩm Thanh Từ, ngươi mau lên.”
Thẩm Thanh Từ bước nhanh đuổi theo Bùi Tri Diễn, tay chống lên vai hắn thở dốc: ‘‘Ngươi chạy nhanh thế, có ma đuổi sau lưng sao?”
Bùi Tri Diễn nhướn mày trêu: “Không phải ngươi đuổi phía sau sao.”
Thẩm Thanh Từ nhe răng vung quyền, Bùi Tri Diễn linh hoạt né tránh, cười nói: “Không chạy nhanh, lát nữa không phải bị A Ngưng đuổi theo sao.”
Nhắc đến muội muội luôn theo sát mình, Bùi Tri Diễn liền thấy phiền, chẳng có chút nào giống tiểu thư khuê các, suốt ngày bám theo hắn nhảy nhót.
Thẩm Thanh Từ khoác vai Bùi Tri Diễn đi tới phía trước, dù chỉ mới độ tuổi thiếu niên, cả hai đều cao ráo thanh thoát.
Bùi Tri Diễn nghiêng đầu nói: “Ngươi thật nghe thấy họ nói tối nay có thuyền từ Tây Liêu đến?”
Thẩm Thanh Từ nhếch môi tỏ vẻ không chắc chắn: ‘‘Đi xem không phải biết ngay sao.”
Bùi Tri Diễn chậc một tiếng: ‘‘Tốt nhất đừng để ta đi uổng công.”
“Ngươi dọa ai chứ.” Thẩm Thanh Từ chẳng để ý, kéo hắn đi tới.
Đi qua một khúc quanh trên phố Đông Trường, Bùi Tri Diễn bỗng dừng lại: ‘‘Ngươi có nghe thấy gì không?”
Thẩm Thanh Từ nói: “Không, đi thôi.”
Bùi Tri Diễn ra hiệu hắn ta chờ, hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh gì đó, như tiếng mèo kêu nhỏ nhỏ.
Hắn theo hướng âm thanh đi vào một hẻm nhỏ bên cạnh.
Thẩm Thanh Từ không ngăn được, đành theo sau, miệng vẫn càu nhàu: “Lát nữa thuyền sẽ đi mất đấy.”
Bùi Tri Diễn thấy hắn ta ồn ào: ‘‘Im lặng.”
Hắn tiện tay đẩy một cái rổ tre ra, liền thấy một tiểu cô nương mặt đầy nước mắt ôm gối ngồi đó khóc.
Nhìn chừng bốn năm tuổi, mặc áo ngắn màu vàng nhạt thêu ngọc thố, tay còn cầm một chiếc đèn thỏ đã bị ép bẹp, đèn đã tắt.
Đôi mắt đen nhánh ngấn lệ lo lắng nhìn Bùi Tri Diễn, dáng vẻ tội nghiệp vô cùng, khiến hắn không khỏi dịu giọng: ‘‘Ngươi... lạc đường rồi?”
Quý Ương nắm chặt đôi tay nhỏ bé đến đau, nàng cảnh giác mím môi không nói, mắt đầy sợ hãi.
Thẩm Thanh Từ cũng bước tới, nhìn quanh rồi nói: “Ngươi bị gia đình bỏ rơi à?”
Quý Ương vốn đang cố nén nước mắt, nghe vậy thì những giọt lệ to như hạt đậu lập tức rơi xuống như đứt chỉ.
Bùi Tri Diễn liền đá một cái vào Thẩm Thanh Từ: ‘‘Ngươi phát bệnh à?”
Thẩm Thanh Từ né tránh, thấy tiểu cô nương khóc nức nở, nước mắt tràn đầy mặt, hắn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, không nói gì, đứng sang một bên chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-47.html.]
Bùi Tri Diễn ngồi xuống trước mặt Quý Ương, hỏi: “Ngươi đừng sợ, cũng đừng khóc, nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”
Thẩm Thanh Từ trợn mắt: ‘‘Không xem thuyền nữa à? Ta nghe nói trên thuyền còn có võ sĩ Tây Liêu tỉ thí.”
Giọng hắn hơi lớn làm Quý Ương sợ hãi co rúm vai lại, tiếng khóc nhỏ hơn, ôm chặt lấy mình hơn.
Bùi Tri Diễn cũng có muội muội, nhưng mỗi lần A Ngưng khóc là kinh thiên động địa, như sợ không thể thổi bay mái nhà.
Còn tiểu cô nương trước mặt khóc như mèo con, dường như không dám khóc thành tiếng, chỉ là những giọt nước mắt cứ rơi mãi, khiến ai thấy cũng đau lòng.
Chờ mãi không thấy nàng nói gì, Bùi Tri Diễn dịu dàng nói: “Ca ca không phải người xấu, ngươi cứ nói với ta.”
Quý Ương sợ hắn là người xấu, nhưng người đi cùng hắn thì hung dữ quá, còn hắn thì nói chuyện rất dịu dàng, dáng vẻ cũng đẹp, chắc không phải người xấu...
Do dự hồi lâu, Quý Ương cuối cùng rất nhỏ giọng nói: “...Ngươi không phải ca ca ta.”
Bùi Tri Diễn bỗng bật cười, lộ ra hàm răng trắng, nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết ca ca ngươi là ai.”
Quý Ương siết chặt chiếc đèn thỏ trong tay, mắt ngấn lệ nhìn Bùi Tri Diễn, vừa nấc vừa nói: “Ca ca ta tên là Quý Yến... cha ta là, Thuận Thiên phủ thừa Quý Đình Chương.”
Bùi Tri Diễn gật đầu đứng lên, đưa tay ra: ‘‘Ta đưa ngươi về.”
Tiểu cô nương dường như vẫn đang xác nhận hắn có phải người xấu hay không, Bùi Tri Diễn không vội, chờ nàng xem xét.
Quý Ương rụt rụt ngón tay, lấy hết dũng khí cẩn thận đặt tay vào tay hắn.
Bùi Tri Diễn kéo mạnh nàng đứng lên.
Tiểu cô nương còn nhỏ hơn A Ngưng, đầu còn chưa đến n.g.ự.c hắn, thấy nàng vẫn nắm chặt chiếc đèn lồng bị hỏng không buông, Bùi Tri Diễn cười nói: “Nắm chặt ta, đừng để lạc nữa.”
Quý Ương mím môi, nghiêm túc gật đầu.
Bùi Tri Diễn mặc kệ Thẩm Thanh Từ nhảy nhót, nắm tay nàng dọc theo bờ sông đi về hướng Quý phủ, dưới ánh trăng bóng hai người một dài một ngắn.
Bùi Tri Diễn hỏi chuyện, Quý Ương cũng không nói, mỗi lần đều mấp máy môi rồi lại mím chặt.
Nói nàng gan dạ, đề phòng cũng không ít, nói nàng nhút nhát, lại đi theo hắn.
Bùi Tri Diễn nhướn mày, cũng không làm khó nàng nữa, lặng lẽ nắm tay nàng đi về Quý phủ.
Thẩm Thanh Từ thì không tình nguyện lắm, theo sau, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm đôi câu.
Quanh qua phố Tây Hoành, Bùi Tri Diễn cúi đầu nói: “Phía trước chính là Quý phủ rồi.”
Quý Ương nhận ra đó là nhà mình, mắt liền sáng lên, Bùi Tri Diễn nắm tay nàng đến cửa: ‘‘Ngươi ở đây chờ, ca ca đi đây.”
Quý Ương nhìn hắn gật đầu, trong mắt cuối cùng cũng không còn nhiều sự đề phòng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn cười cười gõ cửa, rồi kéo Thẩm Thanh Từ đi.
Thẩm Thanh Từ vừa đi vừa ngoái đầu lại nói: “Này, đứa nhỏ vô tâm, chúng ta đưa nó về mà chẳng nói lấy một lời cảm ơn.”
Bùi Tri Diễn thấy hắn còn so đo với một tiểu cô nương, cười mắng: “Chí khí.”
Thẩm Thanh Từ hừ cười, nâng cằm lên: ‘‘Nhanh đi, chậm trễ mất bao nhiêu thời gian rồi.”