Hắn nói chuyện chính với Quý Ương: ‘‘Muội trở về rồi, đã đến thăm nhà họ Diệp chưa?”
“...Chưa.” Quý Ương cúi mắt, xoắn ngón tay, lòng ngổn ngang trăm mối.
Diệp Thanh Huyền gặp chuyện, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng hiểu nỗi đau này với nhà họ Diệp và ngoại tổ mẫu lớn đến thế nào.
Theo lý nàng nên đến thăm, không vì Diệp Thanh Huyền, mà vì thăm ngoại tổ mẫu, nhưng nàng cứ trốn tránh không đi, không muốn Bùi Tri Diễn cảm thấy khó chịu.
Quý Ương sao có thể không cảm nhận được sự thay đổi của Bùi Tri Diễn, trước kia hắn kiêu ngạo thế nào, nay lại nghi kỵ như vậy, nhưng sự kiêu ngạo ấy đều bị nàng làm mất, giờ nàng đâu thể yêu cầu hắn như trước, nàng chỉ thấy đau lòng, muốn làm hắn vui vẻ.
Quý Yến và Diệp Thanh Huyền luôn có quan hệ tốt, lại là biểu huynh đệ m.á.u mủ, cái c.h.ế.t của Diệp Thanh Huyền hắn mãi không thể nguôi ngoai, nhắc lại cũng khó tránh nghẹn ngào: ‘‘Mẫu thân bảo ta đến nói với muội, ba ngày nữa là ngày làm thất thất cho biểu ca, đến lúc đó muội cũng phải đi phúng viếng, ta sẽ đến đón muội.”
Quý Ương tự nhủ, người đã c.h.ế.t rồi mọi chuyện cũng đã qua, những ân oán ràng buộc cũng nên kết thúc.
Nàng khẽ gật đầu: ‘‘Muội biết rồi.”
Sau khi Quý Yến đi, Quý Ương ngồi trong sân chơi đùa với hoa cỏ, bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao để mở lời với Bùi Tri Diễn.
Nàng gọi Huỳnh Chi: ‘‘Ngươi bảo nhà bếp chuẩn bị thêm mấy món thế tử thích ăn.”
Huỳnh Chi gật đầu nói: ‘‘Nô tỳ đi ngay.”
“Khoan đã.” Quý Ương lại gọi nàng: ‘‘Không cần, cứ như thường lệ đi.”
Vốn chẳng có gì, nàng cố ý chuẩn bị lại làm ra vẻ không đúng.
Đã là chuyện không quan trọng, người không quan trọng, thì nàng cứ nói như bình thường.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trên bàn ăn, Quý Ương nhắc đến Quý Yến: ‘‘Hôm nay ca ca đến thăm ta.”
Bùi Tri Diễn nuốt xong miếng cơm, hỏi: “Sao không giữ huynh ấy lại dùng bữa?”
Quý Ương đáp: “Ca ca còn phải đến Quốc Tử Giám.”
Bùi Tri Diễn nghe nàng gọi Quý Yến là ca ca, cũng thấy khó chịu, đặt đũa xuống nghiêng đầu nhìn nàng, thần sắc nghiêm túc: ‘‘Hay là sau này Ương Ương gọi huynh ấy là huynh trưởng đi.”
Quý Ương đang nói rất tự nhiên, bị hắn chen ngang một câu, trên mặt lập tức ửng hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-49-3.html.]
Các tỳ nữ còn đứng trong phòng, ngoài Huỳnh Chi là biết rõ đầu đuôi, những người khác đều đầy vẻ khó hiểu.
Quý Ương cắn môi trừng hắn: ‘‘Chuyện này để sau hẵng nói, ta có chuyện khác muốn nói với chàng.”
Bùi Tri Diễn cười đáp: “Được, nàng nói đi.”
Quý Ương nghĩ ngợi, cố gắng nói ngắn gọn: ‘‘Ca ca bảo ta, ba ngày nữa là ngày thất thất của Diệp Thanh Huyền, ta e rằng phải đi.”
Bùi Tri Diễn nụ cười trên môi nhạt đi, lại cầm đũa ăn cơm, gắp vài miếng măng, rồi nhàn nhạt nói: “Ừ, đến lúc đó ta cùng nàng đi.”
Trong lòng Quý Ương ngổn ngang trăm mối, muốn nói lại thôi, chỉ nhẹ nhàng bỏ qua.
*
Bùi Tri Diễn tự nhiên không đi thắp hương cho Diệp Thanh Huyền, hắn ngồi trong xe ngựa, nhìn qua cửa xe nửa mở ngắm Quý Ương.
Dù nói nghĩa tử là nghĩa tận, đến cũng nên thắp một nén hương, nhưng không ai dám nói hắn một câu. Chỉ là mọi người đều thấy lạ, Bùi đại nhân xưa nay đối đãi với người khác không ai bắt bẻ được, sao nay lại đổi tính.
Quý Ương dọc theo con đường đá xanh mọc đầy rêu bước tới trước mộ.
Trước mộ quỳ đầy người nhà họ Diệp mặc đồ tang khóc không ngừng, cờ tang bị gió thổi lay động không ngớt, giấy vàng bay tán loạn, bên tai là tiếng kinh kệ của tăng nhân.
Bùi Tri Diễn mặt không biểu cảm nhìn Quý Ương đứng trước mộ Diệp Thanh Huyền, nàng bình tĩnh thắp một nén hương rồi đi sang bên, như đang an ủi mẫu thân của Diệp Thanh Huyền, một lát sau, nàng cuối cùng cũng bước về phía hắn.
Toàn bộ quá trình không đến nửa khắc, nhưng hắn nhất định phải đi cùng.
Nếu không đi, hắn sẽ mãi nghi ngờ, Quý Ương trước mộ Diệp Thanh Huyền ra sao, có đau buồn, có khóc không… Hắn còn sẽ không ngừng đoán, nàng ở kiếp trước trước mộ hắn ra sao.
Bùi Tri Diễn thả tay buông rèm xuống, mắt hơi hạ, không để lộ tâm tình.
Quý Ương bước lên xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bùi Tri Diễn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ra lệnh cho Cao Nghĩa khởi hành.
Tăng nhân làm xong Phật sự, dỡ đàn pháp, tất cả người đến viếng cũng lần lượt rời đi, đến khi người cuối cùng rời khỏi, trước mộ chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc và tiếng quạ kêu khàn khàn.
Trời dần tối, giấy vàng trên đất đôi khi bị gió cuốn lên, khung cảnh thê lương vắng lặng.
Tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, một người từ nơi ẩn mình bước ra, đứng trước bia mộ, đưa tay chạm vào tấm bia đá lạnh lẽo khắc ba chữ “Diệp Thanh Huyền”.