Nghiêm phi nương nương gần như muốn nôn mửa, quay mặt sang bên, kinh hãi nói: "Bắt lấy! Còn không mau bắt lấy cho bổn cung!"
Đó là khuôn mặt như thế nào, nửa lớp da mặt mềm nhũn rũ xuống, khuôn mặt bên dưới trắng bệch như xác chết, một vết sẹo sâu như hào từ xương mày kéo qua mí mắt, vết sẹo đỏ như thịt, nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch, như bị thứ gì đó lột đi cả thịt, hình như quỷ quái.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Những người khác vì quá kinh ngạc, lại thêm việc Lương Ứng An chỉ bị rớt nửa khuôn mặt, và có một vết sẹo làm hủy hoại dung mạo, nên không ai nhận ra gã là ai.
Chỉ có Quý Yến toàn thân cứng đờ tại chỗ, hắn và Diệp Thanh Huyền là bạn từ thuở nhỏ, dù dung mạo bị hủy hoại hắn cũng nhận ra được!
Quý Ương nghe những âm thanh hỗn loạn xung quanh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trước mắt nàng là một màu đen tối.
Lúc Chu Uyển Nương ra tay, Bùi Tri Diễn đã chắn tầm nhìn của nàng trước, không muốn nàng thấy cảnh tượng kinh tởm đó.
Lương Ứng An đã bị quân cấm vệ đè xuống đất, hai mắt gã trừng trừng nhìn mặt đất, thần sắc như tro tàn.
Quý Yến nhanh chân bước tới chỗ Quý Ương, chưa kịp mở miệng, Bùi Tri Diễn đã ra lệnh trước: “Ngươi trước tiên đưa Ương Ương về phủ.”
Hắn giao Quý Ương cho Quý Yến, bóp nhẹ bàn tay lạnh lẽo của nàng nói: “Đêm nay ta e không thể về sớm, nàng cứ ngủ trước.”
Quý Ương trong tai toàn là những lời hoảng hốt suy đoán của mọi người, nàng gắng nhịn không quay đầu nhìn Lương Ứng An, quay lại nhìn Bùi Tri Diễn gật đầu.
Bùi Tri Diễn buông tay nàng, bước nhanh lên trước, ngăn cản quân cấm vệ đang định kéo mặt nạ da người của Lương Ứng An xuống.
Quân cấm vệ nói: “Bùi đại nhân, người này xử lý thế nào.”
Lương Ứng An ngẩng đầu, mắt trừng trừng nhìn Bùi Tri Diễn, mắt đầy tia máu, đỏ như sắp chảy máu.
Bùi Tri Diễn từ trên cao nhìn xuống gã, thần sắc thản nhiên, khóe miệng mang theo nụ cười khinh bỉ.
Nghiêm phi nương nương thấy Bùi Tri Diễn mới hơi yên tâm: ‘‘Vân Tùy, ngươi mau đưa người đi.”
Bùi Tri Diễn nói: “Nương nương không cần kinh hãi, xin nương nương hãy hồi cung trước.”
“Các ngươi dẫn người bảo vệ nương nương và công chúa hồi cung, những người còn lại bao vây Lương phủ, không để một ai ra ngoài” Bùi Tri Diễn bình tĩnh ra lệnh: ‘‘Bản quan sẽ đích thân tới vương phủ thỉnh Lương Vương cùng diện thánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-66-2.html.]
“Còn ngươi.” Bùi Tri Diễn lại nhìn về phía “Lương Ứng An”: ‘‘Giam vào đại lao chờ xét xử.”
Diệp Thanh Huyền hiểu rằng không còn cơ hội, có lẽ đã “chết” một lần, lúc này gã không còn sợ hãi, chỉ còn sự không cam lòng.
Từ sau kỳ thi hội sáu năm trước, bất cứ khi nào người ta so sánh gã với Bùi Tri Diễn, gã luôn là kẻ thua kém!
Gã từ Hàn Lâm Viện thăng lên Tiêm Sự Phủ mất ba năm, nhưng vì cớ gì Bùi Tri Diễn có thể một bước trở thành Thiếu khanh Đại Lý Tự, chẳng qua là nhờ ân huệ của Định Bắc Hầu phủ!
Không sao, không sao, gã đã xoay sở trong các thế lực tranh đoạt, tự nhủ rằng một ngày nào đó có thể vượt qua hắn, nhưng vì sao ngay cả biểu muội cũng thích hắn! Cũng cho rằng hắn tốt!
Biểu muội! Nghĩ đến Quý Ương, Diệp Thanh Huyền không màng đến sự kiềm chế của quân cấm vệ, vặn mình nhìn về phía nàng.
Dưới ánh đèn đêm, ánh sáng chập chờn chiếu lên thân hình mềm mại của nàng, đẹp như tiên nữ trên trời, nàng vốn dĩ nên là của gã!
Họ mới là thanh mai trúc mã, mới là đôi khiến người đời ngưỡng mộ.
Gã lúc đầu là vì muốn lôi kéo Lương Vương và Sở Cẩm Nghi nhiều lần đắn đo, nhưng gã chưa từng nghĩ thực sự muốn cưới nàng… Nếu gã sớm một chút, sớm một chút định thân với Quý Ương, phải chăng mọi thứ sẽ khác?
Nhìn theo bóng dáng của Quý Ương càng lúc càng xa, Diệp Thanh Huyền cảm thấy có thứ gì đó đang bị xé ra khỏi tâm hồn mình, đau đớn không thể tả.
Giấc mộng đó, mãi mãi cũng sẽ không thực hiện được.
"......Biểu muội." Diệp Thanh Huyền thất thần, khẽ thì thầm.
Bùi Tri Diễn ánh mắt trở nên u ám: ‘‘Đưa đi."
*
Cao Nghĩa giục xe ngựa đi về phủ Định Bắc Hầu.
Quý Yến ngồi trên xe ngựa vẫn chưa thể hoàn hồn, y quay đầu nhìn về phía Quý Ương, người cũng đang ngây ngẩn, hỏi: "Ngươi vừa rồi có nhìn thấy mặt Lương Ứng An không?"
Thấy mày Quý Yến cau lại, sắc mặt nghiêm trọng, rõ ràng là đã nhận ra, Quý Ương cũng giả vờ như mới phát hiện, nhíu chặt mày, do dự nói: "Ta cảm thấy hắn rất giống một người."
Quý Yến lập tức ngồi thẳng lưng, hạ giọng nói: "Là Diệp Thanh Huyền, hắn chưa chết!"
Chẳng trách mình và hắn lại có cảm giác quen thuộc như gặp nhau muộn màng, t.h.i t.h.ể đưa về khi ấy đã biến dạng không thể nhận ra, thì ra vốn dĩ không phải là hắn!
Quý Yến nghĩ lại cảnh tượng trong yến tiệc vẫn còn sợ hãi không thôi, y không thể hiểu nổi Diệp Thanh Huyền rốt cuộc đã làm sao mà được như vậy!