Bùi Tri Diễn lật hai trang giấy, giương mắt hỏi: “Ta nhớ rõ Quý Dao mới bảy tuổi, tiên sinh lại dạy muội ấy đọc binh pháp sao?”
Cuốn "Lục Thao" đó là do Quý Ương nhàn rỗi lật xem. Nàng cũng thành thật, từ tay Bùi Tri Diễn rút quyển sách ra nói: “Là ta nhờ Dao nhi đi mời ngài.”
Bùi Tri Diễn ngón tay không còn chạm vào, nhìn tiểu cô nương mạc danh có chút tức giận, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngài vừa rồi…” Lời của Quý Ương đến bên miệng lại nhịn lại, khẽ cắn môi hỏi nhỏ: ‘‘Ngài khi nào cưới ta?”
Bùi Tri Diễn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, dịu giọng nói: “Mười bảy tháng mười một.”
Hắn trả lời chính là ngày mà Tần thị và lão phu nhân Quý gia đã định, hắn tự mình xem qua ngày tháng, ngày đó là phù hợp nhất, vì vậy rất chắc chắn đó chính là ngày đó.
Quý Ương gật đầu, tính toán ngày tháng chỉ còn chưa đến hai tháng nữa.
Bùi Tri Diễn nói: “Nàng không cần lo lắng, trong thời gian này ta sẽ phái người bảo vệ nàng, thi thoảng muốn ra khỏi phủ cũng không sao.”
Quý Ương lại nói: ‘‘Ngài ở bên ta, ta mới an tâm.”
Bùi Tri Diễn khẽ nhíu mày: ‘‘Ta chưa chắc có thời gian.”
“Vậy khi ngài rảnh rỗi, có thể cùng ta ra ngoài đi dạo không?” Quý Ương nhẹ nhàng nói, giọng nói mềm mại: ‘‘Chúng ta bây giờ là vị hôn phu thê rồi.”
Lúc Quý Ương nói chuyện, nàng không tự giác mà nâng cao âm điệu cuối câu, như đang làm nũng, mềm mại và ngọt ngào.
Bùi Tri Diễn phần lớn thời gian không chịu nổi một vòng công kích, hắn gật đầu nói: “Đợi ta rảnh rỗi đã.”
“Vậy ngài khi nào rảnh rỗi?” Quý Ương biết cách tiến từng bước, kiểm soát rất tốt, khi Bùi Tri Diễn ngước mắt lên, nàng nở nụ cười ngọt ngào: ‘‘Ta đợi ngài.”
Bùi Tri Diễn ngồi cùng nàng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Đã không còn sớm.”
Quý Ương đứng dậy cùng hắn.
“Không cần tiễn.” Bùi Tri Diễn bước ra khỏi thuỷ tạ.
“Đợi đã.” Quý Ương gọi hắn lại.
Bùi Tri Diễn dừng bước nhìn nàng, đợi nàng đi tới.
Hắn nghĩ Quý Ương muốn nói gì, không ngờ tiểu cô nương đứng cách hắn chưa đến nửa thước, chưa mở miệng mà mặt đã đỏ bừng.
Quý Ương dùng đầu ngón tay chạm vào đai lưng hắn, chưa kịp trượt đến hai bên đã bị bàn tay ấm áp của hắn phủ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-25-2.html.]
Ánh mắt Bùi Tri Diễn trở nên tối hơn, im lặng không nói gì, hắn siết chặt lực đạo, lại thả lỏng, bây giờ họ là vị hôn phu thê, hắn không có lý do để đẩy nàng ra, cũng không cần đẩy nàng ra.
Quý Ương chịu đựng ánh mắt của hắn dán chặt lên mình, bước lên một bước, cùng với bàn tay hắn vòng ra sau lưng.
Trông như thể Bùi Tri Diễn đang dẫn dắt Quý Ương ôm lấy mình.
“Tại sao ngài lại để Trường Hưng bá phu nhân hỏi ta câu đó?” Quý Ương không nhắc đến chuyện này ngay, đợi đến lúc này, chính là để dễ dàng ôm hắn, dù sao qua một cái bàn cũng không tiện.
“Ngài là không tin ta nói, hay là ngài muốn hối hận?”
Nàng giận dỗi vùi mặt vào lòng hắn, giọng nghe rất ấm ức.
Bùi Tri Diễn không phủ nhận, hắn quả thực muốn cho nàng cơ hội cuối cùng để hối hận.
“Ta không muốn nàng sau này hối hận.”
“Ta sẽ không!” Quý Ương ngước đầu lên, mắt đã đỏ hoe.
“Được, được, không hối hận.” Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cẩn thận đến nỗi không dám dùng lực: ‘‘Bây giờ ta đã biết rồi.”
Chỉ sau một đêm, chuyện thế tử phủ Định Bắc Hầu và tiểu thư nhà họ Quý đính hôn đã lan truyền khắp Đại Hưng.
Một đêm không biết bao nhiêu thiếu nữ khuê các đau lòng rơi lệ, bao nhiêu công tử thế gia tiếc nuối thở dài.
Khi tin tức truyền đến tai Quý Yến thì đã không còn mới mẻ. Hắn vội vàng đến gặp học chính để xin phép nghỉ học, còn đang suy nghĩ tìm lý do gì, Trương học chính đã vung tay, cười nói: “Đi đi.”
Quý Yến bước từng bước quay đầu lại, đột nhiên nhận ra sự khác biệt khi làm thê huynh của thế tử. Trương học chính là người nghiêm khắc đến mức nào, chỉ cần hắn quay lại Quốc Tử Giám muộn một ngày là ông ấy đã hỏi thăm phụ thân hắn, hôm nay lại dễ dàng như vậy.
Quý Yến trở về phủ, thấy Quý Ương đang cùng Quý Dao và Huỳnh Chi đánh lạc tử trong sân, thấy hắn bước nhanh tới, Quý Ương vui mừng nói: “Ca ca sao lại đến đây!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Dao còn vui mừng hơn, từ ghế bước xuống chạy tới gọi: “A huynh!”
Quý Yến xoa đầu Quý Dao, cười hừ với Quý Ương: “Ta mà về muộn chút nữa, e rằng muội đã xuất giá rồi.”
Quý Ương đỏ mặt: ‘‘Sao lại thế được, hôn kỳ định vào tháng mười một mà.”
Quý Yến để Huỳnh Chi dẫn Quý Dao đi chơi, hỏi Quý Ương đầy thắc mắc: “Muội rốt cuộc đã làm gì mà khiến Bùi Tri Diễn khuất phục?”
Quý Ương nghiêm túc trả lời: “Muội giỏi mà.”
Bộ dạng đắc ý khiến Quý Yến không nhịn được cười, hắn cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Muội vui là tốt rồi.”
Chỉ cần nhìn vào cảnh tượng đám sính lễ rước từ phủ Định Bắc Hầu, có thể đoán rằng A Ương sẽ không bị thiệt thòi.