Bùi Tri Diễn đầu óc đang hỗn loạn, không thể nghĩ ra ý tứ trong lời nói của nàng, liền gật đầu đồng tình, miệng thì thầm lời lẽ bông đùa: “Đúng vậy, tại thân thể Ương Ương quá ngọt ngào.”
“Đồ xấu xa, đồ xấu xa, ta không thích đâu.”
Quý Ương nhỏ giọng mắng, dần dần tiếng mắng trở thành tiếng thút thít và rên rỉ.
Bùi Tri Diễn kéo tay nàng khỏi mặt, từng chút từng chút hôn lên nàng, vừa hôn vừa ép hỏi: “Không thích sao lại mịn màng thế này?”
Quý Ương không thể chịu nổi lời nói của hắn, quay đầu cắn chặt môi, ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, Ương Ương của ta ngại rồi.”
*
Những trò đùa điên cuồng liên tiếp của Bùi Tri Diễn khiến Quý Ương hoàn toàn sợ hãi hắn, hắn dường như có nguồn năng lượng vô tận. Nghĩ đến những lời Thu Thủy từng nói, Quý Ương lại nảy ra ý định chọn cho hắn một ta thất, cũng để hắn đừng ngày ngày hành hạ nàng nữa.
Nghĩ vậy, lòng Quý Ương lại cảm thấy như có cái gì đè nặng, vô cùng bức bối.
“Dù sao ta cũng không thích hắn...” Quý Ương cắn chặt ngón tay, tự trấn an chính mình.
Thu Thủy bước vào phòng, thấy Quý Ương ngồi im lặng bên cửa sổ, lo lắng bước lên hỏi: “Phu nhân gọi nô tỳ đến, không biết có việc gì cần dặn dò?”
Quý Ương giật mình, hỏi: “Ngươi đến phủ này bao lâu rồi?”
Thu Thủy lo sợ không yên, tưởng Quý Ương đang muốn trách mắng mình, liền quỳ xuống thưa: “Thưa phu nhân, đã bảy năm rồi.”
“Bảy năm.” Quý Ương nhẹ giọng lặp lại, rồi hỏi thêm: ‘‘Ngươi luôn hầu hạ thế tử?”
Thu Thủy gật đầu: ‘‘Dạ đúng.”
Quý Ương lại im lặng, một lúc lâu sau, nàng mới thở ra một hơi: ‘‘Nếu ta nâng ngươi làm ta, ngươi có bằng lòng không?”
Thu Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó liên tục dập đầu: “Nô tỳ không dám có suy nghĩ viển vông.”
Quý Ương ngăn động tác của nàng ta: ‘‘Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ làm chủ cho ngươi, nếu không muốn, ta cũng không ép buộc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-102-2.html.]
Thu Thủy vẫn không dám tin, Quý Ương cũng không thúc ép, để nàng ta tự mình suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Thu Thủy mới rất chậm rãi gật đầu, mặt đỏ ửng lên: ‘‘Nô tỳ nguyện ý.”
Có thể làm ta cho thế tử, đó là phúc phần nàng ta tu bao nhiêu kiếp mới có, sao có thể không muốn chứ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi dùng bữa tối, Quý Ương do dự muốn nói chuyện này với Bùi Tri Diễn, nhưng khi lời đến miệng thì lại không biết sao không thể nói ra được.
Bùi Tri Diễn mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị à?”
Quý Ương vội lắc đầu, nói nhỏ: “Không có.”
Nàng không biết phải mở lời thế nào, nếu nói ra, Bùi Tri Diễn sẽ thế nào đây, nổi giận? Hay sẽ cười đồng ý?
Bùi Tri Diễn nhận thấy nàng có gì đó không ổn, liền đặt bát đũa xuống, kéo nàng vào lòng: ‘‘Ương Ương có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng, được không?”
Giọng điệu dịu dàng khiến quyết tâm của Quý Ương lại một lần nữa lung lay.
“Thật sự không có gì, ta đói rồi.” Cuối cùng Quý Ương cũng không dám nói, nghĩ thầm nên đợi thêm chút nữa.
Bùi Tri Diễn cũng không truy hỏi: ‘‘Vậy ăn cơm thôi.”
Dùng xong bữa tối, Bùi Tri Diễn lấy cớ có việc phải làm liền đi đến thư phòng, đồng thời gọi cả Bích Hà và Thu Thủy đến.
Bùi Tri Diễn hỏi: “Hôm nay khi ta không có ở phủ, có chuyện gì xảy ra không?”
Bích Hà chưa hiểu ý, còn Thu Thủy thì tim đập thình thịch.
Bích Hà đáp: “Thưa Thế tử, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.”
Bùi Tri Diễn nhìn sang Thu Thủy, im lặng nhìn nàng.
Thu Thủy không biết Thế tử định hỏi gì, trong lòng đã bắt đầu lo lắng, liền giấu tay vào trong tay áo, đáp: “Thưa Thế tử, thật sự không có chuyện gì xảy ra.”
Bùi Tri Diễn nhận thấy vẻ lảng tránh trên khuôn mặt nàng ta, liền nhẹ nhàng nói với Bích Hà: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Khi Bùi Tri Diễn bước ra khỏi thư phòng, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ bình thản, thậm chí có chút tự giễu.
Hắn đi dạo một vòng trong hoa viên, đợi đến khi trời tối hẳn mới trở về Tiêu Hoàng Các.