Ánh mắt của Bùi Tri Diễn bỗng nhiên trầm xuống, giọng nói chậm rãi: "Ta biết."
Quý Ương kinh ngạc ngẩng đầu lên, màn che xe ngựa bị gió vén lên một góc, ánh trăng trong trẻo rọi vào, làm hiện lên nửa khuôn mặt của Bùi Tri Diễn trong bóng tối.
Khoảnh khắc sáng rõ, Quý Ương nhìn thấy khuôn mặt của hắn, hắn khẽ nhếch môi như cười như không, ánh mắt âm u lạnh lẽo, Quý Ương lòng đầy hoảng hốt.
Màn che buông xuống, bên trong xe ngựa lại tối đen như mực, Quý Ương biết hắn lúc này nhất định đang rất tức giận, nàng chưa từng nghĩ rằng Diệp Thanh Huyền còn sống, nhưng Bùi Tri Diễn đã biết từ lâu.
Quý Ương cân nhắc hỏi: "Chàng biết từ khi nào?"
Ánh mắt của Bùi Tri Diễn trở nên xa xăm, khoé môi mang theo nụ cười chế nhạo: "Tự nhiên xuất hiện một người tên Lương Ứng An, Ương Ương không thấy kỳ lạ sao?"
Diệp Thanh Huyền còn sống nhất định là nhằm vào bọn họ, Quý Ương lo lắng nói: "Gã chỉ e là đã sớm có liên hệ với Lương Vương, cho nên mới có thể tạo ra thân phận Lương Ứng An này, việc Sở Cẩm Nghi xuất hiện ở Đăng Cao Lầu chính là bằng chứng..."
Quý Ương nói ra phân tích của mình, đột nhiên run rẩy, Bùi Tri Diễn hôm đó không phải ngẫu nhiên nhắc đến Lương Ứng An... Hắn đang nghi ngờ, cũng đang nghi ngờ nàng.
Quý Ương vội vàng nắm chặt áo của Bùi Tri Diễn: ‘‘Chàng có tin thiếp không?"
Bùi Tri Diễn im lặng không nói gì, nếu lúc này có ánh sáng, hắn nhất định có thể thấy vẻ lo lắng và sốt sắng của Quý Ương.
Trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người, Bùi Tri Diễn nâng tay chạm vào mặt nàng, cảm nhận được hàng mi run rẩy như cánh ve...
Thật đáng thương.
Hắn nhếch môi, giọng nói mang theo ý nghĩa sâu xa: "Tất nhiên là tin."
Nếu nàng nói sớm vài ngày, hắn đã thực sự tin rồi.
Quý Ương căng thẳng thả lỏng lưng, thở dài một hơi, đặt đầu vào n.g.ự.c Bùi Tri Diễn.
Nàng tưởng rằng hai người đã thổ lộ chân thành, không hề hay biết, trong lòng Bùi Tri Diễn những ý nghĩ u tối ngày càng lớn mạnh, không thể kiểm soát.
Không tin tưởng là một chuyện, mượn cớ không tin tưởng để buông thả bản thân lại là chuyện khác.
"Nhưng ta vẫn không thể yên tâm, Ương Ương biết không?" Hắn kéo tay Quý Ương đặt lên n.g.ự.c mình: ‘‘Nàng có cách gì không?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giọng nói mang theo sự đau khổ khiến Quý Ương không khỏi cảm thấy thương xót, nàng ôm chặt Bùi Tri Diễn.
Bùi Tri Diễn vuốt ve mặt nàng, giọng nói dịu dàng như nước: "Ương Ương hứa với ta không gặp hắn nữa được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-55-2.html.]
Quý Ương muốn gật đầu nhưng bị Bùi Tri Diễn giữ cằm lại, hắn nhẹ nghiêng đầu, giọng nói mang theo sự dẫn dắt: "Nhưng làm thế nào để không gặp đây..."
Quý Ương mở miệng: "… Thiếp sẽ cố gắng không ra khỏi phủ."
"Ừ, đây là nàng nói đấy."
Bùi Tri Diễn cười dịu dàng, nhưng không hiểu sao, trong lòng Quý Ương lại không hề có cảm giác an tâm.
Nàng lắc đầu tự nhủ không nên nghĩ lung tung, bây giờ điều quan trọng nhất là Diệp Thanh Huyền.
Quý Ương vẫn lo lắng hỏi: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo, gã nhất định nhằm vào chàng."
"Nàng muốn biết?" Bùi Tri Diễn lại cười, nhưng nụ cười chứa đầy sự chế nhạo, giữa đôi lông mày tràn đầy sự hung ác, nóng lòng đến vậy sao?
“Ta đều có định đoạt.”
*
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa khác, bên trong có Sở Cẩm Nghi đang nổi cơn giận.
“Ngươi làm ta tìm cung nữ để Quý Ương xuất hiện, căn bản là vì muốn gặp nàng phải không?” Sở Cẩm Nghi giận dữ chỉ tay vào Lương Ứng An nói.
Lương Ứng An nhẫn nhịn sự thiếu kiên nhẫn của nàng ta, nhẹ nhàng an ủi nàng ta: “Quận chúa chẳng lẽ không nghĩ đến việc nàng cùng Bùi Tri Diễn có thể xảy ra tranh cãi sao?”
“Quận chúa vẫn không tin ta, người đang sỉ nhục ta.”
Sở Cẩm Nghi lập tức yếu đi: “Nhưng ta thấy họ không hề có ý định tranh cãi.”
Lương Ứng An trong lòng cũng do dự, nhưng gã không tin rằng ai có thể thờ ơ khi người bên gối mình phản bội.
Chỉ e là chỉ cố nén chịu đựng thôi.
Còn về Quý Ương... Nên chịu một chút tội, đến lúc đó nàng sẽ biết ai mới có thể bao dung nàng vô điều kiện, dù cho nàng có gả làm thê phụ người khác.
Sở Cẩm Nghi lo lắng rằng nói thêm sẽ làm Lương Ứng An không vui, sửa lại hỏi: “Ngươi khi nào sẽ hướng bệ hạ cầu chỉ cưới ta? Hay để ta cầu bệ hạ tứ hôn.”
Lương Ứng An khẽ nhíu mày, lúc đầu gã xác định muốn cưới Sở Cẩm Nghi làm thê tử, nhưng sau khi lặp lại giấc mơ kia, trong đầu gã chỉ nghĩ đến việc thực hiện hình ảnh đó.
Nhận thấy sự do dự của gã, Sở Cẩm Nghi lo lắng nhìn gã, cố tình nói: “Hay là ngươi biết được Nhàn phi nương nương muốn chọn ngươi làm phò mã nên tâm động.”
Lương Ứng An nắm chóp mũi nàng, liên tục lắc đầu: “Suy nghĩ cái gì vậy? Ta sao có thể phụ ngươi.”
Sở Cẩm Nghi bĩu môi: “Ngươi nhớ rõ là tốt rồi.”