Mục lục
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau tiệc thu, Quý Ương lại trở về như trước kia, không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa nhỏ.

Ngoài việc hàng ngày đến vấn an lão phu nhân và Trần thị, phần lớn thời gian nàng chỉ ở trong tiểu viện của mình, không muốn đi đâu.

Nàng lặng lẽ chăm sóc hoa cỏ trong vườn, hoặc viết chữ nửa ngày.

Huỳnh Chi  thấy Quý Ương đã ngồi bên cửa sổ suốt hai canh giờ không nhúc nhích, không kìm được lên tiếng: “Tiểu thư, hay để nô tỳ cùng người ra vườn dạo một chút nhé.”

Quý Ương lắc đầu: ‘‘Ta không đi.”

Nàng cắt một nhánh san hô, tỉa bớt lá, cắm vào bình hoa sứ trắng, cẩn thận điều chỉnh hướng của cành hoa.

Huỳnh Chi  thấy khuyên nàng không được, trong lòng lo lắng, tiểu thư vốn dĩ nhát gan, không muốn giao tiếp với người khác, sau này khó khăn lắm mới trở nên hoạt bát vui vẻ, kết quả bị tên hỗn đản Lục hoàng tử dọa cho sợ hãi, bây giờ trông còn yếu đuối hơn trước kia.

Nàng không còn cách nào, đành ở bên Quý Ương cùng cắm hoa, nói chuyện với nàng.

Không bao lâu sau, Tần Hương vào thông báo: ‘‘Tiểu thư, lão phu nhân mời người ra tiền sảnh gặp khách.”

Quý Ương đặt kéo xuống, môi khẽ mím: ‘‘Ngươi nói với tổ mẫu ta thân thể không khỏe, không ra ngoài được.”

Tần Hương nào dám làm trái lệnh của lão phu nhân, bối rối nói: “Như vậy không ổn lắm, lão phu nhân còn dặn người trang điểm chỉnh tề.”

Quý Ương thực ra có thể đoán được ý đồ của tổ mẫu, dù rằng bà đối đãi với nàng không bằng đại ca và Quý Dao, nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng. Trong mắt tổ mẫu, nàng không chỉ là cháu gái mà còn là một quân cờ để nhà họ Quý thăng tiến.

Quý Ương hiếm khi cứng rắn: ‘‘Ta nói không đi.” Nói xong, nàng cầm kéo tiếp tục tỉa hoa.

Quý Ương có đôi mày mắt sắc sảo, ngày thường vẻ ngoài dịu dàng mềm mại, trông thật đáng thương, nhưng lúc này hiếm khi hiện ra vẻ cương nghị, cũng khiến Tần Hương có chút sợ hãi.

Lý ma ma thấy Tần Hương không dám đi báo lại lão phu nhân, bèn nói: “Đi thôi, ta đi cùng ngươi.”

Tần Hương vừa đi vừa lẩm bẩm: ‘‘Người đến là thế tử của Định Bắc Hầu phủ, tiểu thư không đi lão phu nhân chắc chắn sẽ nổi giận.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quý Ương ánh mắt thoáng ngẩn ngơ, Bùi Tri Diễn đã trở về?

Huỳnh Chi  là người đầu tiên nhận ra cảm xúc thoáng qua trong mắt nàng, chưa đợi Quý Ương lên tiếng, đã vội hỏi: ‘‘Ngươi nói người đến là ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-23.html.]

Tần Hương không vui trả lời: ‘‘Thế tử của Định Bắc Hầu phủ chứ ai.”

Huỳnh Chi  không dám tự ý quyết định, nhẹ giọng hỏi Quý Ương: ‘‘Tiểu thư.”

Nhánh san hô đỏ trong tay nàng, nếu bóp mạnh sẽ vỡ, Quý Ương chầm chậm nới lỏng lực: ‘‘Ngươi đi báo với tổ mẫu, ta sẽ ra ngay.”

Nàng có biết bao uất ức muốn kể với hắn, nhưng liệu hắn có nghe không?

Tại Phong Nghi viện, Quý Đình Chương và lão phu nhân đang tranh luận.

Bùi Tri Diễn tuy còn trẻ nhưng đã là quan tam phẩm, ngang hàng với Quý Đình Chương, người lớn hơn hắn gần hai mươi tuổi.

Theo lý mà nói, với địa vị của hắn, không đến lượt một tiểu thư khuê các như Quý Ương ra tiếp đón, cũng không hợp quy củ, nhưng lão phu nhân lại khăng khăng muốn Quý Ương ra làm bạn.

Quý Đình Chương không lay chuyển được bà, đành bất lực nói: “Người nói người nhất quyết muốn A Ương ra làm gì!”

Lão phu nhân trách móc nhìn ông: ‘‘Ta nói ngươi thật không quan tâm đến con gái mình, thế tử nói muốn ăn món Hoài Dương, ngươi thật sự nghĩ hắn chỉ muốn ăn món Hoài Dương sao? Kinh thành rộng lớn thế này còn tìm không ra đầu bếp Hoài Dương à?”

“Ta nói rất có thể người trong Định Bắc Hầu phủ đã nhắc đến Quý Ương, nên thế tử mới mượn cớ này để gặp nàng.”

Quý Đình Chương cũng biết Bùi Tri Diễn đến chắc hẳn có nguyên do, nhưng trong đầu ông chỉ nghĩ đến những việc quan trường, không cho rằng Bùi Tri Diễn đến vì Quý Ương.

Thấy xe ngựa đã gần đến nơi, ông cũng không kiên trì nữa: ‘‘Người nói thế nào thì làm thế ấy đi.”

Nói xong, ông đi ra tiền viện chuẩn bị nghênh đón.

Bùi Tri Diễn theo Quý Đình Chương vào phủ, đi qua bức bình phong, hắn cười nói: “Ta hứng thú nhất thời, lại khiến quý phủ bận rộn.”

“Đâu có đâu có.” Quý Đình Chương cười xua tay: ‘‘Bùi đại nhân mời đi lối này.”

Bùi Tri Diễn hướng ánh mắt về phía nội viện, hắn nhớ trong vườn của Quý Ương ở Thính Lan Viện có trồng một cây hải đường, lúc hoa lá rơi rụng trông rất đẹp.

Hắn suy nghĩ một lát, theo Quý Đình Chương vào chính sảnh.

Ở phía bên kia, Quý Ương sau khi trang điểm xong mới đi ra tiền viện.

Cao Nghĩa đứng gác ngoài cửa, thấy Quý Ương từ góc hành lang đi tới, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cuối cùng cũng tới.

Về sau đây chính là Thế tử phi của Định Bắc Hầu phủ, Cao Nghĩa cung kính hành lễ với Quý Ương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK