Quý Ương cũng nghĩ như vậy, nàng biết Bùi Tri Diễn từng đạt giải nhất kỳ thi hội, không khỏi tò mò hỏi: “Phu quân trước đây tham gia thi hội có đi Đăng Cao Lâu treo thẻ cầu nguyện không?”
Bùi Tri Diễn mỉm cười lắc đầu: ‘‘Không.”
Quý Ương nghĩ cũng đúng, với tính cách của hắn, làm sao có thể đặt hy vọng vào những việc vô nghĩa như vậy.
Quý Ương nghĩ không thông là, khi đó hắn đã là hội nguyên, sao không tham gia thi đình.
Nàng đem điều thắc mắc trong lòng hỏi ra, Bùi Tri Diễn ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó, vuốt ve mái tóc dài của Quý Ương, chậm rãi nói: “Luôn muốn thử làm những việc mình chưa từng làm, ta đã là hội nguyên, lại có bổng lộc của phủ Định Bắc Hầu, nàng nghĩ kết quả thi đình sẽ thế nào.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn nói rất bình thản, thần sắc cũng điềm nhiên, nhưng lời này nghe vào thì chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “ngạo mạn”, nhưng hắn thực sự có tư cách đó.
“Không nói chuyện ta nữa.” Bùi Tri Diễn thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Quý Ương: ‘‘Bản quan vẫn chưa thẩm vấn xong.”
Đáng lẽ là một câu nói đầy uy nghi, lúc này lại xen lẫn hơi thở ám muội, khiến Quý Ương đỏ bừng mặt, lông mi rung rinh như cánh bướm.
Trong lòng không khỏi bắt đầu nghĩ đến những điều lung tung, làm người ta động lòng.
Bùi Tri Diễn ngắm nhìn sự thẹn thùng của nàng, tâm trạng vui vẻ, khóe môi mang theo nụ cười thích thú.
Ngón tay trắng nõn của Quý Ương bám vào quan phục của Bùi Tri Diễn, giống như tuyết trắng đậu trên cành hồng mai.
Nàng run giọng nói: “Đại nhân muốn hỏi gì thì hỏi.”
Quý Ương cau mày, đôi mắt hơi hạ thấp toát lên vẻ đáng thương.
Tim nàng đập thình thịch.
Ngón tay dài của hắn nắm lấy cằm nàng nhẹ nâng lên, bị ánh mắt u tối của hắn bắt lấy, trong lòng Quý Ương lập tức muốn thoái lui, Bùi Tri Diễn mặc quan phục, không cười nói gì thì áp lực thật quá lớn.
Quý Ương cắn môi, thở dốc, ánh mắt của Bùi Tri Diễn lướt qua cổ trắng mịn của nàng, dừng lại trên đôi môi, cuối cùng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ hồng của nàng, khóe môi nở nụ cười tùy tiện: ‘‘Nàng nghĩ ngồi trên đùi bản quan, bản quan sẽ nương tay sao?”
Quý Ương xấu hổ không chịu nổi, đôi mắt run rẩy, chỉ nhỏ giọng thốt ra hai chữ: "…Hôn quan."
Một tiểu cô nương như thế, dù làm hôn quan cũng có gì đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-50-3.html.]
Bùi Tri Diễn ngả lưng dựa vào ghế, đưa tay cởi một chiếc khuy áo. Hắn thực sự muốn hỏi rõ ràng từng việc nàng đã làm trong ngày hôm nay, hắn muốn biết, muốn kiểm soát mọi thứ của nàng.
Nhưng lời đến miệng, Bùi Tri Diễn lại đổi giọng: "Dám mạo phạm quan chức triều đình, nàng có biết tội gì không?"
Quý Ương cảm thấy hắn thật sự quá xấu xa, trước đây là xấu ra mặt, bây giờ lại âm thầm mà xấu.
"Vậy đại nhân thế này mà ức h.i.ế.p tiểu nữ, lại đáng tội gì?"
Bùi Tri Diễn nhìn nàng, càng thêm đạo mạo: "Ức hiếp? Bản quan có làm gì đâu."
Quý Ương ngẩng đầu nhìn hắn, bày ra vẻ mặt ấm ức đáng thương: "Vậy lúc này tay đại nhân đang đặt ở đâu?"
Bùi Tri Diễn vô tư xoa nắn eo thon trong lòng bàn tay: "Thế này đã tính là ức h.i.ế.p sao?" Hắn giả vờ khó khăn gật đầu: ‘‘Vậy ta phải làm sao để ngồi vững trên tội danh này đây."
Cuộc “thẩm vấn” này đến khi kết thúc thì trăng đã treo cao.
Quý Ương toàn thân mệt mỏi, chẳng muốn dùng bữa tối, nhưng vẫn bị Bùi Tri Diễn ép ngồi vào bàn ăn.
"Thiếp không muốn ăn." Quý Ương mắt lim dim tựa vào lòng Bùi Tri Diễn, hiếm khi giở tính nhõng nhẽo.
Lúc này nàng chỉ muốn ngủ.
Bùi Tri Diễn không để ý, múc một muỗng canh cá đưa đến miệng nàng: "Uống một hớp canh cho ấm bụng trước."
Quý Ương không tình nguyện mở miệng uống, cả người ấm ức ủ rũ, nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời.
"Đủ rồi." Quý Ương nghiêng mặt.
Bùi Tri Diễn kiên nhẫn dỗ dành nàng mở miệng.
Bích Hà đứng bên cạnh nhìn mà kinh ngạc không thôi, dù biết thường ngày thế tử luôn cưng chiều thế tử phi, nhưng ôm vào lòng, tự tay đút ăn thế này thật sự làm nàng ngỡ ngàng.
Thế tử gia của họ là người cao quý đến nhường nào.
Bích Hà không biết, Bùi Tri Diễn đang tận hưởng từng khoảnh khắc.
Sau khi đút cho Quý Ương uống nửa bát canh cá, Bùi Tri Diễn lấy khăn lau miệng cho nàng, mỉm cười: "Thật là một bảo bối ngoan ngoãn."