Cao Nghĩa nói: “Vụ việc thế tử bị ám sát, hiện tại cả triều đình đều đang đoán xem là ai gây ra.”
Bùi Tri Diễn cười nhẹ: ‘‘Ai cũng biết nhà họ Cố không ưa gì phủ Định Bắc hầu, cứ để tình hình rối loạn thêm chút nữa.”
Cao Nghĩa hiểu ý, cúi đầu nhận lệnh.
Cửa thư phòng bị gõ, Bích Hà bưng thuốc vào, nàng đặt thuốc xuống nói: “Thế tử nên uống thuốc rồi.”
Bùi Tri Diễn thấy người đến là Bích Hà, nhìn bát thuốc đen kịt kia, không hài lòng nhíu mày: ‘‘Ngươi mang tới đây làm gì?”
Bích Hà bị hỏi đến không biết trả lời sao, không mang tới đây, thì mang đi đâu?
Nàng cân nhắc rồi nói: “Thuốc này mỗi ngày phải uống hai lần, đêm qua ngài chưa uống.”
Bùi Tri Diễn cúi mắt, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Mang đi.”
Bích Hà không dám trái lệnh, bưng bát thuốc rời khỏi thư phòng, nàng không thể hiểu nổi ý định của thế tử, rốt cuộc là thuốc này có vấn đề gì.
Cao Nghĩa theo sau từ thư phòng bước ra, thấy Bích Hà vẫn chưa hiểu ý của thế tử, thở dài, nhắc nhở: “Thế tử không muốn uống thuốc, ngươi nói xem nên làm thế nào?”
Làm thế nào? Bích Hà chợt hiểu ra, mỉm cười với Cao Nghĩa: ‘‘Cảm ơn Cao hộ vệ đã nhắc nhở, vậy ta chỉ còn cách đi bẩm báo với thế tử phi thôi.”
Cao Nghĩa đắc ý nghĩ, nếu nói đến thân cận, vẫn là hắn.
Quý Ương đã chuẩn bị đi ngủ, Bích Hà gõ cửa bước vào.
Quý Ương thấy nàng bưng bát thuốc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bích Hà cúi đầu đáp: “Thế tử không chịu uống thuốc, nô tỳ đến hỏi, thuốc này là nên đổ đi, hay đợi lát nữa đun lại mang đến?”
Quý Ương trong lòng dâng lên nỗi bất lực, vừa rồi nàng dặn dò rõ ràng, hắn còn đáp lại rất ngoan ngoãn.
Quý Ương tự nhủ không được quan tâm đến hắn, xoay người buông màn giường xuống: ‘‘Thế tử tự biết sức khỏe của mình, nếu chàng nói không uống thì ngươi đổ đi.”
Bích Hà hoàn toàn lúng túng, không biết làm gì khác, bèn cố tình phóng đại nói: “Nhưng nô tỳ vừa thấy vết thương của thế tử lại đang rỉ máu, nếu không uống thuốc e rằng không được... hay là ngài đi khuyên ngài ấy một chút?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-69.html.]
Lại là không uống thuốc, lại là làm rách vết thương, hắn đúng là chắc chắn rằng nàng sẽ mềm lòng, Quý Ương giận đến mức cắn môi, tự nhủ đừng nghe, đừng nghĩ, rồi giơ tay buông xuống tấm màn bên kia.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ta khuyên được lần này cũng không khuyên được mãi.” Hai ngày nữa nàng sẽ cùng Lục Niệm đi Giang Ninh rồi.
Quý Ương lạnh nhạt nói: “Nếu chàng không uống, ngươi hãy đi báo cho mẫu thân.”
Bích Hà thấy nàng đã quyết tâm không để ý đến chuyện này, không còn cách nào khác, đành nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”
Bích Hà vén rèm chuẩn bị ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Tri Diễn đứng ngay bên ngoài, nàng vội hành lễ: “Tham kiến Thế tử.”
Quý Ương nghe lời của Bích Hà, quay đầu nhìn lại. Nàng không biết Bùi Tri Diễn đứng ngoài đó từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, khuôn mặt vốn đã mang bệnh, giờ đây lại càng thêm tiều tụy, yếu ớt hơn so với lúc nàng gặp hắn trước đó.
Nhìn thấy Quý Ương đang nhìn mình, Bùi Tri Diễn nở một nụ cười nhẹ, nhưng Quý Ương quay mặt đi, ngồi xuống bên giường, cúi đầu im lặng.
Bùi Tri Diễn bảo Bích Hà đặt bát thuốc xuống, rồi ngồi vào bàn, cố gắng dùng tay đang băng bó để cầm lấy muỗng.
Một tiếng va chạm trong trẻo vang lên, muỗng rơi từ tay hắn xuống bát, Bùi Tri Diễn quay đầu nhìn Quý Ương: ‘‘Ương Ương, tay ta vẫn còn đau.”
Tay phải của hắn cũng bị băng bó, đó là vết thương do nắm chặt lưỡi kiếm mà rạch ra, Quý Ương vẫn nhớ lúc đó nàng sợ đến mức tim đập loạn.
Trong lòng nàng vừa tức giận vừa đau xót, lạnh lùng nói: “Tay kia của chàng vẫn chưa bị thương.”
Bùi Tri Diễn cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống che lấp ánh sáng yếu ớt trong mắt hắn, hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi dùng tay trái cầm lấy bát thuốc, uống một hơi hết sạch.
Hắn đặt bát xuống, khẽ l.i.ế.m đi chút thuốc còn sót lại trên môi.
Trong lòng Quý Ương tràn đầy cảm xúc khó tả, nàng biết Bùi Tri Diễn đang cố tình tỏ ra yếu đuối, người vốn luôn cứng rắn nay lại như thế này, khiến lòng nàng rối bời. Nàng vén chăn lên, quay lưng lại, nằm xuống giường, cố gắng không nhìn thêm nữa.
Trong phòng im lặng một lúc lâu, Quý Ương nghe thấy Bùi Tri Diễn đứng dậy đi vào phòng tắm rửa. Hắn không cho người hầu hạ, tiếng nước chảy lúc có lúc không, nàng không biết hắn làm thế nào khi chỉ có một tay, và cả vết thương trên vai không được dính nước.
Quý Ương càng nghĩ càng nhiều, nàng lắc đầu tự nhủ phải dừng lại, nhắm mắt cố gắng ép mình vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, Bùi Tri Diễn mới từ phòng tắm bước ra, bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên giường.
“Quý Ương, ta có thể nằm lên không?” Giọng hỏi dò không chắc chắn vang lên.
Quý Ương không muốn trả lời, cắn chặt môi giả vờ ngủ.
Một lúc sau, nàng cảm nhận được Bùi Tri Diễn nằm xuống bên cạnh mình, cánh tay thon gọn của hắn nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, dần dần siết chặt hơn, đến mức Quý Ương không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng: “Vết thương của chàng sẽ rách ra mất!”
Giọng nói của Bùi Tri Diễn rất nhẹ: ‘‘Không sao.”