Tay đã đưa ra rồi, thấy Thẩm Thanh Từ bước ra từ phía sau, Quý Ương lễ phép rụt tay lại, cười nói: “Phu quân.”
Rồi khẽ cúi chào Thẩm Thanh Từ: ‘‘Thẩm đại nhân.”
Không còn dáng vẻ bối rối hoảng hốt như hôm đó, Thẩm Thanh Từ mỉm cười, gật đầu chào lại: ‘‘Lại gặp nhau rồi, Bùi phu nhân.”
Bùi Tri Diễn nắm lấy tay Quý Ương, lạnh ngắt: ‘‘Sao lại đứng đây cho gió thổi?”
Bất kể lúc nào, tay của Bùi Tri Diễn luôn ấm áp, Quý Ương rút tay nhỏ lại gần lòng bàn tay hắn, cười nói: “Gặp Cố tiểu thư, liền nói chuyện với nàng ấy một lát.”
Bùi Tri Diễn nhìn nàng, không tỏ vẻ gì: ‘‘Ừ, nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh Từ thấy hắn giả vờ, rõ ràng không muốn thừa nhận, liền xen vào: “Ngươi đừng hòng lừa ta.” Hắn cười hỏi Quý Ương: “Bùi phu nhân, Bùi đại nhân không thừa nhận đã kể bí mật giữa chúng ta cho phu nhân, hắn ma lanh lắm, ta không tin hắn.”
Thẩm Thanh Từ cúi người, mỉm cười nhìn Quý Ương: ‘‘Nhưng ta tin phu nhân là người thẳng thắn, phu nhân nói xem, cách ủ rượu này có phải do Bùi đại nhân nói cho phu nhân biết không?”
Bùi Tri Diễn cũng nhìn Quý Ương, hắn bất lực lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt chứa đựng sự dò xét nhưng mặt không lộ vẻ gì: ‘‘Ta đã nói với Thẩm đại nhân rồi, nhưng hắn không tin. Nhưng ta cũng tò mò, nàng làm sao biết được cách này.”
Quý Ương lúc nói với Cố Tư Lam cũng không nghĩ sẽ giấu được ai, cách này là kiếp trước Bùi Tri Diễn nói cho nàng, hắn biết nhất định sẽ thấy kỳ lạ, nàng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.
“Thẩm đại nhân hiểu lầm rồi, thật không phải phu quân nói cho ta biết.” Quý Ương mỉm cười, theo bản năng muốn đưa tay chạm vào tai mình, nhưng Bùi Tri Diễn tăng lực xoa tay nàng khiến nàng bất an, cố gắng kìm lại động tác.
Nàng nói với hai người: “Thiếp từ lâu đã đọc được trong một cuốn sách về trồng tre, trong đó có ghi cách ủ rượu này.” Quý Ương nói, vẻ mặt thẹn thùng: ‘‘Chỉ là thiếp cũng chưa từng thử, không biết có đúng như trong sách nói không.”
Bùi Tri Diễn hỏi: “Sách đó còn nói gì nữa?”
Quý Ương mỉm cười nói: “Còn có cách trồng tre, khi nào trồng, khi nào chuyển tre và cách thúc tre măng.”
“Cuốn sách đó còn không?” Bùi Tri Diễn chậm rãi xoa tay nàng: ‘‘Ta cũng muốn xem.”
Bùi Tri Diễn không phải người hay truy cứu gốc rễ, nhưng hắn luôn mỉm cười nhìn Quý Ương, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Tri Diễn khiến Quý Ương không khỏi căng thẳng, nhưng lại không tìm được nguyên nhân.
Vả lại, làm gì có cuốn sách đó, nàng chỉ bịa ra thôi, đành phải nói là tìm không thấy nữa.
Thẩm Thanh Từ đã vội xua tay nói: “Được rồi, được rồi, biết không phải ngươi nói, sao lại làm quá lên thế.”
Bùi Tri Diễn chuyển ánh mắt sang hắn: ‘‘Chỉ sợ ngươi không tin thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-35.html.]
Thẩm Thanh Từ nhướn mày nói: “Ta nào nghĩ lại trùng hợp vậy, có khi lão đầu đó cũng từ sách mà biết, lại giấu giếm không chịu nói.”
Bùi Tri Diễn nói: “Có thể lắm.”
Quý Ương thấy hắn không truy hỏi nữa, liền cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Tri Diễn cảm nhận mồ hôi tay ẩm ướt của nàng, khóe miệng nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa quá nhiều điều.
Hắn liên tục tự nhủ, có lẽ chỉ là trùng hợp, hắn như người trong tuyệt cảnh nắm lấy tia hy vọng cuối cùng.
Ngàn vạn lần đừng là như hắn nghĩ, trời không thể đối xử với hắn như vậy.
Chuyện này coi như tạm gác lại, Thẩm Thanh Từ nhắc đến chuyện mười ngày sau ngự giá đi Tây Sơn săn bắn.
“Hoàng thượng đã đặt giải thưởng, lúc đó đừng mong ta nhường ngươi.”
Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Không cần nhường.”
Bộ dáng không để tâm chút nào khiến Thẩm Thanh Từ tức đến phát điên, muốn phe phẩy quạt, nhưng trời lạnh như thế này lại không mang theo, đành xua tay nói: “Ta đi đây.”
Đợi Thẩm Thanh Từ đi xa, Quý Ương mới nhịn không được che miệng cười.
Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn nàng: ‘‘Cười gì thế?”
Quý Ương mắt cong cong cười nói: “Thẩm đại nhân hình như bị chàng chọc giận.”
Giống như một bên hứng khởi, bên kia lại dội gáo nước lạnh, nhìn thế nào cũng buồn cười.
Bùi Tri Diễn chỉ cười không nói, dắt nàng quay về.
Từ phủ Trường Hưng bá trở về phủ đã là đêm khuya.
Bùi Tri Diễn bảo Quý Ương đi nghỉ trước: ‘‘Ta đi xử lý chút việc rồi sẽ về.”
Quý Ương nhìn trời đêm u ám nói: “Thiếp đợi chàng.”
Bùi Tri Diễn mỉm cười đáp lời, bảo Bích Hà và Huỳnh Chi đưa nàng về Tiêu Hoàng Các, còn mình thì mang theo Cao Nghĩa vào thư phòng.
Thư phòng tối đen như mực, Bùi Tri Diễn không cho hạ nhân vào, tự mình cầm đèn đi thắp từng chiếc, ngọn lửa bùng lên phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, lúc sáng lúc tối, mờ ảo khó lường.
Cao Nghĩa trong lòng lo lắng, vừa rồi phu nhân vừa rời đi, thế tử liền trở nên lạnh lùng, toàn thân toát lên sự áp bức trầm lặng, đôi mày mắt đều lạnh lẽo.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn đi đến sau án thư, không ngồi xuống, cầm lấy ấm trà đã nguội lạnh rót trà, tiếng nước rơi vào chén trong căn phòng yên tĩnh nghe thật rợn người.