Mục lục
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Tri Diễn cúi mắt cười nhạt, Giang Quân Nghĩa tưởng hắn đã đồng ý: ‘‘Ta đi báo cho Dương Trác một tiếng, tối nay vẫn ở Hoán Nguyệt Lâu.”

Bùi Tri Diễn chán nản phất tay: “Đổi chỗ khác đi, nghỉ ngơi vài ngày.”

Giang Quân Nghĩa nghe vậy cười ngả nghiêng: ‘‘Vậy thì đến Yên Hạc Tửu Lâu, hay là mang theo muội muội ngươi, để chúng ta cùng xem.”

Bùi Tri Diễn nói: “Không được, nàng sợ người lạ.”

Giang Quân Nghĩa không để tâm nói: “Có gì đâu, một lần lạ hai lần quen.”

Bùi Tri Diễn thu lại vẻ mặt, hờ hững nói: “Ta nói không được là không được.”

Giữa ban ngày ban mặt, Giang Quân Nghĩa đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lúc đó Bùi Tri Diễn đã chuyển ánh mắt, trở lại dáng vẻ lười nhác như thường.

Giang Quân Nghĩa chỉ nghĩ đó là ảo giác của mình, chẳng qua chỉ là một công tử bột nhà giàu rỗng tuếch, làm sao có khí thế nghiêm nghị như vậy được.

Hắn cười nói: “Được thôi, vậy để hôm nào muội muội ta đến tìm nàng làm bạn, để nàng đỡ buồn chán ở đây lạ nước lạ cái.”

Bùi Tri Diễn gật đầu, đứng lên tiễn khách: “Buồn ngủ quá, đi ngủ thêm chút nữa.”

Quý Ương sợ lạnh, vốn định ra sân xem thử, nhưng vừa mở cửa đã bị gió lạnh ép quay lại.

Bùi Tri Diễn vào sân liền thấy Quý Ương khoác áo lông hồ dày cộm, ngồi bên cửa sổ hé mở đọc sách.

Nàng chăm chú đến mức không nhận ra hắn đến gần, thấy bên chân nàng có đặt lò than, trong tay ôm lò sưởi, Bùi Tri Diễn gõ nhẹ hai cái lên bệ cửa sổ, hỏi: “Lạnh sao còn mở cửa sổ?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quý Ương nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt chưa kịp vui mừng đã nhanh chóng cau lại.

Bùi Tri Diễn nhạy cảm hỏi: “Sao thế?”

Quý Ương quay đầu đi, không trả lời, còn nghiêng cả người sang một bên.

Bùi Tri Diễn nhận ra ngay nàng đang giận dỗi.

Hắn suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra nguyên nhân, đành gọi thê tử đang tức giận: “Ương Ương.”

Đợi một lúc không thấy động tĩnh, Bùi Tri Diễn nghiêng người, nắm lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mình, nghiêm túc hỏi: “Có phải chỗ nào còn đau không? Vừa rồi dậy ta quên không kiểm tra cho nàng, nếu còn sưng, ta sẽ đi mua thuốc mỡ.”

Hắn chỉ nghĩ đến điều này.

Trong phòng còn có Huỳnh Chi, hắn lại nói một cách nghiêm túc như vậy, Quý Ương lập tức đỏ mặt đến mức gần như nhỏ ra máu, xấu hổ và giận dỗi gạt tay hắn ra.

Tiếng "bốp" vang lên không đau, nhưng lại làm nàng ngứa ngáy.

Bùi Tri Diễn xoa xoa mu bàn tay rồi bước vào trong phòng, Huỳnh Chi cũng đỏ mặt, cúi đầu lặng lẽ lui ra ngoài.

Bùi Tri Diễn đến trước mặt Quý Ương, cúi người nhìn nàng: ‘‘Trả lời, nếu không ta tự xem.”

Quý Ương bị hắn ép đến mức không thể giả vờ giận được nữa, đành cúi mắt không nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cao Nghĩa nói chàng đưa hai nữ tử về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-44-3.html.]

Bùi Tri Diễn luôn điềm tĩnh, trên mặt thoáng hiện vẻ căng thẳng.

Cao Nghĩa đang đứng ngoài sân bỗng cảm thấy lạnh lẽo khắp người, liền dụi dụi cánh tay, thấy kỳ lạ.

Trong phòng, Quý Ương cúi đầu, Bùi Tri Diễn không nhìn rõ vẻ mặt nàng, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta có thể giải thích.”

Hắn cố gắng khách quan kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Quý Ương nghe.

Nghe xong, Quý Ương chỉ nhẹ nhàng nói: “Một người còn chưa đủ sao?”

Lông mày Bùi Tri Diễn giật giật, may mà hắn nhìn thấy nụ cười trộm trên môi Quý Ương.

Dám chơi trò này với hắn, Bùi Tri Diễn vừa nhẹ nhõm vừa buồn cười.

Hắn ngồi xuống bàn tròn trong phòng, thản nhiên nói: “Đêm qua ta đều ở bên nàng, tình hình thế nào nàng rõ nhất, không cần ta giải thích thêm, đúng không?”

Quý Ương chỉ muốn nghe hắn dỗ dành thêm vài câu, nàng đi đến bên cạnh hắn, chui vào lòng hắn, Bùi Tri Diễn thuận tay ôm lấy eo nàng, không keo kiệt mà hứa hẹn: “Nàng cứ yên tâm, sẽ không có những chuyện linh tinh đó đâu.” Điều này đối với hắn thật sự dễ dàng.

Quý Ương cười rạng rỡ.

“Còn một chuyện nữa.” Bùi Tri Diễn nói.

Quý Ương gật đầu, chờ hắn nói tiếp.

Bùi Tri Diễn chậm rãi quấn lọn tóc nàng trên ngón tay: ‘‘Trong thời gian ở lại đây trước khi về Đại Hưng, chúng ta không thể làm phu thê được.”

Thấy Quý Ương ngẩn ra một lúc, Bùi Tri Diễn mỉm cười nói: “Ta dùng thân phận thương gia, không có thê.”

Quý Ương nhíu mày: ‘‘Vậy thiếp là gì của chàng?”

Dáng vẻ ngây thơ của nàng, như đang hỏi, ngoài làm phu thê, họ còn có thể làm gì?

Bùi Tri Diễn đưa tay sờ mũi: ‘‘Sau này ra ngoài, chúng ta sẽ xưng hô là huynh muội.”

Quý Ương do dự, mở miệng: ‘‘Ca ca?”

Nàng nhìn lại dáng ngồi trên đùi Bùi Tri Diễn hiện tại, tiếng gọi ca ca này khiến nàng đỏ mặt.

Ánh mắt Bùi Tri Diễn trở nên sâu thẳm, từ trước đến nay hắn đã cảm thấy giọng điệu dịu dàng của Quý Ương khi gọi Quý Yến là ca ca đặc biệt hay.

Thật sự rất hay.

Hắn thản nhiên hỏi: “Sao mặt nàng đỏ vậy, đang nghĩ gì à?”

Quý Ương ấp úng không nói ra lời: ‘‘…Không nghĩ gì.”

Bùi Tri Diễn lướt tay trên cột sống của nàng, giọng điệu quá đỗi bình tĩnh: ‘‘Gọi thêm vài tiếng để quen, đừng để ra ngoài bị lộ tẩy.”

Quý Ương thực sự bị hắn dụ dỗ, gọi liền mấy tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK