Bùi Tri Diễn ở trong một khu viện ba gian do Hà Chính Đức chuẩn bị cho hắn.
Huỳnh Chi đang sắp xếp đồ đạc của Quý Ương trong phòng, còn Quý Ương thì bị Bùi Tri Diễn kéo ngồi bên cạnh. Từ lúc xuống xe ngựa, hắn không buông tay nàng ra, khóe miệng cũng không ngừng nở nụ cười. Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng như thể chưa bao giờ nhìn đủ.
Quý Ương cảm thấy khó chịu, đứng dậy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: ‘‘‘Ương Ương đi đâu?”
Đôi mắt hắn rất đẹp và quyến rũ, bình thường hắn kiềm chế sự kiêu ngạo trong đôi mắt, nhìn trông dịu dàng và thanh tao. Nhưng lúc này, đuôi mắt rũ xuống, không ai có thể tỏ vẻ yếu đuối hơn hắn.
Chỉ cần lòng Quý Ương mềm yếu, nàng lại nhớ đến những lời cảnh cáo chân thành của Lục Niệm. Nàng tiếp tục rút tay ra, nói: ‘‘Thiếp đi sắp xếp đồ đạc."
Quý Ương đi đến bên giường cúi người gấp quần áo, Bùi Tri Diễn nhìn nửa khuôn mặt như hoa của nàng, nắm chặt bàn tay trống trải, nhẹ nhàng thở dài: ‘‘Hai tháng không gặp, ta nhìn Ương Ương thế nào cũng không đủ, còn Ương Ương thì nhìn ta càng nhìn càng thấy chán.""
Quý Ương không kìm được quay đầu nhìn lại, thấy hắn ngồi đó với vẻ buồn bã, như thể bị bỏ rơi. Nàng chỉ là gấp quần áo thôi mà...
Bùi Tri Diễn lắc đầu ngước lên, Quý Ương chưa kịp thu ánh mắt về thì đã bị hắn bắt gặp.
Bùi Tri Diễn nhướng mày cười nhẹ: ‘‘Xem ra ta nói sai rồi, Ương Ương đang lén nhìn ta, phu quân ở ngay đây, sao còn phải lén nhìn chứ?”
Quý Ương đỏ mặt tía tai, hắn làm bộ không biết xấu hổ giống hệt kiếp trước, còn quá đáng hơn, giờ còn học cách giả vờ đáng thương.
“Còn việc gì để làm không?” Quý Ương đặt quần áo vào tủ, quyết tâm không nhìn hắn thêm nữa.
Dáng vẻ đáng yêu này thật sự không thể nhìn đủ, Bùi Tri Diễn không ít lần hối hận, nếu biết trước hắn đã tự đ.â.m mình hai nhát, cũng không đến nỗi lỡ mất nhiều thời gian giữa hai người.
Đặc biệt là khi tiểu cô nương ngày xưa đã từng hết sức quyến rũ hắn, đừng nói đến việc nàng quyến rũ đến mức nào.
Thấy má nàng đỏ bừng từ đuôi mắt đến sau tai, Bùi Tri Diễn nhịn không trêu chọc nàng nữa, gật đầu nói: ‘‘Một lát nữa ta phải đến nghĩa trang, Ương Ương cứ ăn tối trước, không cần đợi ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-73.html.]
Nghĩa trang? Nghe đến hai chữ đó, Quý Ương cảm thấy rùng mình. Nàng đóng cửa tủ, quay đầu hỏi: ‘‘Có nguy hiểm không?”
Quý Ương nghĩ đến việc hắn còn đang bị thương, nhất thời có chút lo lắng, chẳng phải nói bọn cướp sông có thể sẽ đến lấy xác sao.
Bùi Tri Diễn dịu dàng an ủi: ‘‘Chỉ là đến hiện trường một chút, sẽ không có nguy hiểm.”
Quý Ương nghĩ rằng ở lại đây nàng cũng không yên tâm, bèn dũng cảm nói: ‘‘Vậy ta có thể đi cùng được không?""
Bùi Tri Diễn nhìn nàng với vẻ ngại ngùng, rõ ràng là sợ nhưng vẫn muốn đi cùng. Là vì không nỡ rời xa hắn hay lo lắng cho hắn, dù là lý do nào cũng khiến Bùi Tri Diễn cảm thấy vui mừng. hắn suy nghĩ một chút rồi nói: ‘‘Cũng tốt, dù sao ta cũng không nỡ rời xa Ương Ương một chút nào.”
Lời hắn nói như thể nàng cũng không nỡ rời xa hắn vậy.
“Ta không phải.” Quý Ương nhỏ giọng phản bác.
“Được rồi, không phải.” Bùi Tri Diễn cười nhẹ khiến má nàng không ngừng đỏ lên.
Nghĩa trang nằm ở nơi hẻo lánh, khi đi tới nơi, trời đã tối, dọc đường còn nghe thấy tiếng quạ kêu khàn khàn, khó nghe. Quý Ương không kìm được mà căng thẳng.
Bùi Tri Diễn nói: ‘‘Ương Ương sợ thì ôm lấy phu quân đi.”
Quý Ương không muốn để hắn thỏa mãn, dù nàng cũng muốn gần gũi với hắn...
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)
Bùi Tri Diễn thấy nàng khó xử, cũng không ép buộc nữa.
Cao Nghĩa dừng ngựa bên ngoài: ‘‘‘Bẩm thế tử, phía trước chính là nơi đó.”
Bùi Tri Diễn lo nàng sẽ sợ, đặc biệt bảo Cao Nghĩa dừng xe ở xa hơn một chút, hắn nói với Quý Ương: ‘‘Ương Ương ở đây chờ tôi, chỉ mất một khắc thôi."
Quý Ương gật đầu, cuối cùng cũng nói một câu dịu dàng: ‘‘Vậy chàng nhanh lên nhé.”
Bùi Tri Diễn gật đầu mỉm cười, rồi xuống xe ngựa.