Trên thực tế có một số pháp bảo THứ Không Niết thường là không phải chân chính là Thứ Không Niết mà chỉ thuộc về loại pháp bảo Không, chẳng qua hơi trội hơn một chút cho nên được người gọi là Thứ Không Niết. Trên thực tế chỉ là một loại xưng hô hư vinh mà thôi.
Đối với những lao quái TOái Niết tầm thường, pháp bảo cấp Không đã thuộc loại đỉnh, vì giành được có thể không tiếc mọi thứ. nhưng đối với những tu sĩ Toái Niết hậu kỳ đại viên mãn, pháp bảo Không tuy quý báu nhưng đã tu luyện đến trình độ bọn họ, bất kể là cướp đoạt cũng được, sưu tầm cũng được, tóm lại là không thiếu loại pháp bảo này.
Thậm chí hết thảy mọi pháp bảo trên thế gian này đều không được bọn họ coi trọng. Bọn họ theo đuổi là siêu thoát bước tu đạo thứ hai, bước về bước thứ ba trong truyền thuyết kia.
Chỉ có điều bước thứ ba này quá mức hư vô mờ ịt, tìm không thấy con đường phía trước. Bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ đợi Thiên nhân ngũ suy giáng xuống, cuối cùng chậm rãi chết đi.
Đối với những lão quái đã gần như trường sinh này, đây không phải là giấc mộng theo đuổi đạt được lực lượng và tu vi bước thứ ba, mà là khát vọng sinh mạng. Chỉ có thể đạt tới bước thứ ba mới có thể đối kháng với THiên nhân ngũ suy, nếu không chờ đợi bọn họ chỉ có bỏ mạng.
Tại thời điểm này, trong Phong tiên giới có một số tu sĩ ngẫu nhiên đi tới Liên minh TInh vực. những người này không đạt tới bước thứ ba nhưng trong Thiên nhân ngũ suy đã vượt qua suy thứ tư.
Thiên nhân ngũ suy là kiếp nạn mà mỗi tu sĩ Toái Niết nhất định phải trải qua. Mỗi lần trải qua, tu vi và thực lực tăng mạnh vô số lần. Nhưng THiên nhân ngũ suy khó khăn quá lớn, một khi thất bại lập tức khiến hình thần câu diệt.
Người này sở dĩ có thể đạt tới suy thứ tư, đúng là bởi vì hắn có một loại pháp bảo. Pháp bảo này cũng chính là ngày sau có xưng hô là chí bảo cấp Niết! Chí bảo cấp Niết sau đó bị bọn họ nghiên cứu điều tra, mơ hồ có thể tìm ngược về tới Thái cổ. Chỉ có điều loại bảo vật này truyền lại tới ngày nay cực kỳ hiém có gần như là lông Phượng và sừng lân.
Tuy là như thế nhưng những lão quái Toái Niết này lại từ trong những di tích viễn cổ phát hiện một loại vượt qua pháp bảo cấp Không, gần với pháp bảo cấp Niết.
Đây cũng chính là THứ Không Niết.
THứ Không Niết này tuy khôgn cực kỳ hiếm thấy như Niết cấp chân chính nhưng cũng ít đến mức đáng thương. Gần như những thứ này đều bị tu sĩ Toái Niết hậu kỳ đại viên mãn giành được.
Một trong những tiêu chuẩn của trưởng lão đoàn Liên Minh chính là phải có một pháp bảo cấp THứ Không Niết.
Tác dụng của Pháp bảo này trừ việc uy lực mạnh mẽ ra còn có thể có tác dụng nhất định giúp tu sĩ trong Thiên nhân ngũ suy.
Pháp bảo THứ Không Niết cũng chia cấp bậc, chẳng qua có chút mơ hồ, đa số đều chia làm bốn trình tự Hạ, Trung, Thượng và Viên mãn. Dù sao loại pháp bảo này là tổ tiên để lại, người kế thừa căn bản không biết chế tạo, càng không nói đến ghi chép tỉ mỉ phân biệt.
- Có thể hấp thu sát ý của tu sĩ, có thể biến ảo ra hư ảnh, có thể xuất hiện uy lực như vậy... Phá bảo trong tay Vương Lâm này ít nhất cũng là THứ Không Niết thượng phẩm. Thậm chí rất có khả năng là Viên mãn THứ Khôgn Niết.
Thôn cô xinh đẹp hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ kiêng kị sâu sắc.
Vương Lâm như ngưng thở, lắc lắc đầu. Đồng thời thi triển sợ là nháy mắt hắn thành thây khô.
Thanh kiếm trong tay lại được Vươgn Lâm cắm vào trong vỏ, thu vào trong túi trữ vật. Hắn lấy ra một ít đan dược ném vào miệng, không chờ tiêu hóa lập tức cắn răng bay nhanh về phía trước.
Hắn vừa rồi lâm vào cảnh nỏ mạnh hết đà, bằng vào khí thế làm thương nặng Hư Không tử dọa sợ người áo đen và thôn cô xinh đẹp kia. Nếu không hai người này lại ra tay, hắn chắc chết không nghi ngờ gì.
Giờ phút này hắn không rảnh đi chữa thương, mà phải nhanh một chút dùng ưu thế biết được bản đồ động phủ Tiên Đế, kén dãn khoảng cách với bọn họ.
Vương Lâm thở sâu, qua lại không ngớt nhiều cấm chế trong tầng thứ hai động phủ Tiên Đế này rất nhanh đi tới những mắt cấm chế trong bản đồ. Vừa nhìn Vươgn Lâm lập tức xác định phía trước mình nhất định có người mở ra mắt cấm chế. Khôgn biết người đó đã tiến vào tầng thứ mấy. Hắn lê thân hình mỏi mệt, thẳng đến nơi sương mù lượn lờ trung tâm tầng thứ hai. kết cấu sáu tầng đầu động phủ Tiên đế gần như khôgn khác biệt nhiều lắm. Như vậy với sự quen thuộc của Vương Lâm, tuy nói tốc độ bị chậm không ít nhưng cũng rất nhanh đi tới vị trí trung tâm tầng thứ hai, tiến đến lối vào tầng thứ ba.
Giờ phút này người áo đen, thôn cô xinh đẹp và Hư Không tử thương nặng, cũng tới tầng thứ hai. Hư Không tử cũng không còn hống hách như tầng thứ nhất. Hắn không trực tiếp xông vào cấm chế mà chậm rãi lục lọi đi tới. Như vậy bọn họ cũng cho Vương Lâm đủ thời gian. Trong đại điện tầng thứ hai này không có pho tượng, trên mặt đất chỉ có chín đế nến bằng đá. Vương Lâm thu nỗi lo lắng trong lòng, cẩn thận quan sát hồi lâu, dần dần nhíu mày.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt Vương Lâm dừng lại ở xung quanh những đế nến trên mặt đất. những chỗ này có dấu vết di động nhàn nhạt, rất nông , hiển nhiên bị người di động không chỉ một lần để lại rất nhiều chỗ gây nghi hoặc cho người khác.
Vương Lâm hai mắt chợt lóe lên, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Dần dần hai mắt hắn sáng ngời. Trung tâm chín cây nến này hắn cảm thụ được tia kiếm khí rất lớn.
Kiếm khí này rất là tầm thường, cho dù là có người cảm nhận được cũng chỉ cho rằng có người ý đồ phá hoại những cây nến này lưu lại. Nhưng kiếm khí này đối với Vương Lâm mà nói có ý nghĩa rất quan trọng.
- Kiếm khí của Chu Dật tiền bối. Hắn để lại kiếm khí ở chỗ này hiển nhiên đã tiến vào tầng thứ ba. Nhưng vì sao lại để lại kiếm khí ở đây. Hay là...
Ánh mắt Vương Lâm đọng lại, trên đường đi nguyên lực trong cơ thể hắn đã khôi phục một phần. Lúc này hắn vung tay lên, lập tức chín đế nến phía trước lóe lên ánh lửa, toàn bộ đươc đốt lên.
Khoảnh khắc ánh lửa xuất hiện, lập tức vờn quanh thân thể Vươgn Lâm, mang hắn biến mất khỏi đây đi lên tầng thứ ba.
Những vết nến di động này chẳng qua chỉ để mê hoặc người khác. ngay cả dấu vết để lại trên mặt đất cũng là người trước để lại hấp dẫn sự chú ý của người sau mà xem nhẹ những ngọn nến này, chính là cần châm lửa.
Thời gian chậm rãi troi qua, trong nháy mắt Vương Lâm ở trong động phủ Tiên Đé này đã được hai tháng. Trong hai tháng này mỗi ngày hắn chỉ có một thời gian ngắn ngủi chữa thương, toàn bộ thời gian còn lại đều qua lại không ngớt tầng này sang tầng khác.
Động phủ Tiên Đế này, càng đi tiếp cấm chế càng mạnh mẽ. Có những lúc lấy thuật cấm chế của Vương Lâm tiến vào giới thiệu bản đồ ngọc giản cũng phải mất một khoảng thwofi gian mới an toàn đi qua.
Mà mất nhiều thời gian nhất chính là cung điện trung tâm mỗi tầng. Những cung điện đó phảng phất như những bí ẩn, cần hao hết tâm tư mới tìm được đường đi vào tàng tiếp theo. nếu chỉ vậy thì còn đỡ, nhưng trong bản đồ ngọc giản từ tầng bốn trở đi mỗi tầng đều giới thiệu mấy chỗ không gian trữ vật Vương Lâm tự nhiên không muốn bỏ qua. Đáng tiéc những nơi này đa số đều có người nhanh chân đến trước, nhưng đồng dạng cũng có mấy nơi không có người đi qua bị Vương Lâm lấy tất cả ném vào túi trữ vật. nghĩ tới thu hoạch trên đường đi hai tháng này, Vương Lâm rất là hưng phấn.
CHo dù là hắn cũng bị những vật phẩm trong trữ vật không gian này chấn kinh rất lâu, ví dụ như Tiên ngọc. Hiện tại Tiên ngọc trong túi trữ vật của Vươgn Lâm đã đủ để thành lập một môn phái, đủ cho đệ tử môn phái sử dụng ngàn năm.
Còn có nhiều vật phẩm khác, dưới cái nhìn của Vương Lâm, những không gian trữ vật này giống như những nơi cất giữ của tiên Đế thanh Sương. Hiển nhiên là có mục đích.
Mục đích năm xưa của Thanh Sương, Vương Lâm không biết được. Nhưng lúc này những vật ấy thành vật của hắn, thật sự khiến hắn hưng phấn mấy ngày. Càng làm cho hắn hưng phấn là dựa theo ghi chép trong ngọc giản, trong tầng thứ sáu này có hai điểm truyền tống không gian trữ vật.
Một chỗ trong đó cất giữ rất nhiều Tiên đan Thần dược trước khi TIên giới chưa sụp đổ. Những dược vật ấy đối với Vương Lâm lúc này ý nghĩa vượt qua tất cả mọi pháp bảo.
Hai tháng này tu vi Vươgn Lâm thủy chung không hoàn toàn khôi phục. Thương thế thân thể bởi vì lực khôi phục mạnh mẽ Cổ thần đã không thành vấn đề. Nhưng tổn thất nguyên lực cùng với nguyên thần do sử dụng thanh thiết kiếm trở nên uể oải, nếu không có dược vật rất khó khôi phục trong thời gian ngắn. Trong túi trữ vật của Vương Lâm gần như hao hết toàn bộ dược vật, hơn nữa nơi đây nguy cơ khắp chốn. cho nên nơi cất giữ dược vật Vương Lâm bắt buộc phải chiếm được.
Ngày hôm nay, một nơi trong tầng thứ sáu chợt lóe hào quang , thân hình Vương Lâm từ trong đi ra. Nơi này vây quanh bởi một dãy lầu các, dường như là một vườn hoa riêng biệt. ở phía trước còn có mấy hòn giả sơn, cũng có một con sông nhỏ từ xa uốn lượn tới gần. TIếng "đinh đông" quanh quẩn bốn phía, nghe rất là thanh bình.
- Đây là tầng thứ sáu.
Vương Lâm thở sâu, nhìn xung quanh. Trong đầu hắn nhanh chóng so sánh vị trí hiện tại và trong bản đồ ngọc giản. Một lát sau hắn biết nơi chính xác của mình.
Vương Lâm nhìn về bên phải, ánh mắt lộ vẻ kiên định. Nhoáng một cái hắn đi thẳng về bên phải.
- Dược vật này nhất định phải chiếm được.
Tốc độ Vương Lâm nhanh chóng, qua lại không ngừng những cấm chế. Đúng lúc này bỗng nhiên hắn ngừng lại, nhìn chằm chằm vào phía trước.
- Có người ở nơi này.
Vương Lâm một mạch từ tầng hai đến tầng thứ năm, phát hiện rất nhiều dấu vết người khác để lại nhưng không gặp một ai. Lúc này là lần đầu tiên hắn phát hiện bóng người từ tầng thứ hai trở đi.
- Tiểu huynh đệ. Không ngờ có thể đến nơi này. Thật không đơn giản.
Một thanh âm hơi kinh ngạc truyền lại từ phía trước.