Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng tròn do Côn Cực Tiên biến thành hơi buông lỏng một chút, hóa thành một đạo hòa quang, biến mất giữa đất trời.

Vật ấy dung nhập vào ý cảnh, hiển nhiên đã không có hình thể, mà giống như ý cách, dung nhập vào hư vô, nhìn không thấy, nhưng cảm thụ được.

Hứa Lập Quốc gần như sụp đổ, lập tức lui ra phía sau vài bước, vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn nồng đậm. Giờ phút này, vẻ hống hách lúc trước của hắn toàn bộ đã tiêu tan, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt, vội vàng nói :

- Thần thông của chủ nhân thật là hùng mạnh lợi hại, quả thật tiểu Hứa tử ta vì để cho chủ nhân luyện tập vài thần thông nên lúc trước mới nói như vậy. Chủ nhân, tiểu Hứa tử đối với ngài một lòng trung thành, có trời xanh chứng giám, tuyệt không có một chút ý định phản nghịch!

Vương Lâm quét mắt liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, bình thản nói :

- Nếu đã ra đây, thì tạm thời không cần quay lại túi trữ vật nữa, trong vòng ngàn dặm quanh ngọn núi này, hãy tự mình lĩnh ngộ viễn cổ kiếm ý của ngươi đi!

Hứa Lập Quốc ngẩn ra. Hắn không nghĩ lúc này đây sát tinh lão ma này không ngờ lại tốt như vậy, đảo mắt, vội vàng với vẻ trung thành nói :

- Chủ nhân, Hứa Lập Quốc quyến luyến ngươi, cứ ở bên cạnh ngươi mới có thể cảm thấy yên tâm.

Hắn nói xong, cẩn thận quan sát Vương Lâm.

Vương Lâm thần sắc như thường, gật đầu nói :

- Một khi đã như vậy, ngươi có thể ở lại.

Hứa Lập Quốc trên mặt lộ vẻ tươi cười, trong lòng cũng chua xót, thầm nhủ sát tinh này chẳng lẽ lại thật sự để ta tự do hành động trong vòng ngàn dặm quanh đây. Không phải vậy, như thế này không giống như tính cách của sát tinh.

Chuyện này nhất đinh là hắn giả bộ! Hừ, may mà Hứa Lập Quốc ta thông minh, nếu không, nói không chừng sẽ bị mang vạ.

Hứa Lập Quốc nghĩ đến đây, có chút đắc ý, vội vàng ngưng hóa thân hình ở một bên, khoanh chân ngồi xuống. Ngồi một hồi, hắn lại có chút không yên tâm, thi thoảng lại quan sát Vương Lâm, muốn nhìn ra một ít manh mối.

Vương Lâm không để ý tới Hứa Lập Quốc mà vỗ túi trữ vật. lập tức Văn Thú và Lôi Oa xuất hiện. Văn Thú cực kỳ khoan khoái ghé vào người con Lôi Oa, sau khi xuất hiện hướng về Vương Lâm hí lên một tiếng rồi nằm sấp xuống, dường như nói gì cũng không muốn rời khỏi.

Đi ra cùng với chúng còn có một vài con Văn Thú, lúc trước đều là những ấu trùng, lúc này tuy vẫn chưa lớn, nhưng thoạt nhìn cũng cực kỳ dữ tợn.

Về phần con Lôi Oa, hiển nhiên đã quen với con Văn Thú đáng khét kia trên lưng, sau khi hiện ra trong bụng truyền ra từng trận tiếng sấm, tìm một chỗ ở một bên, nằm sấp bất động, như thể ngủ đông.

Ngay sau đó, Xạ Thần Xa bay ra, ầm một cái ở giữa không trung hóa thành Lôi Thú. Con thú này sau khi xuất hiện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy con Lôi Oa, lập tức thấp giọng rít gào.

Bộ dạng lười nhác của con Lôi Oa trong phút chốc biến mất, nó giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Thú, trong bụng tiếng sấm cuồn cuộn. Văn Thú trên lưng giờ phút này tinh thần cũng rung động, có chút hứng thú nhìn về phía Lôi Thú.

Hứa Lập Quốc ở một bên, mở to hai mắt, cẩn thận nhìn Lôi Thú kia vài lần, trong lòng thầm nhủ :

- Thật không hổ là chủ nhân. Bao lâu này không phát hiện ra, không ngờ lại có thêm nhiều con súc sinh ngu ngốc như vậy. Đánh đi, các ngươi phải đánh nhau mới được, đến lúc đó các ngươi sẽ biết lão tử mới là người theo chủ nhân lâu nhất!

Tuy nhiên nói gì thì nói, chủ nhân thật là có duyên với lũ súc sinh. Về điểm này, lão tử đúng là có chút mặc cảm, nhưng ta lại có duyên với mỹ nhân!

Hứa Lập Quốc vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nghĩ tới tiểu mỹ nhân ở vùng đất yêu linh.

- Ôi, tự cổ đa tình không dư hận… đạo lý này sát tinh Vương lão ma sẽ không thể hiểu được.

Hứa Lập Quốc có chút cảm khái, nhìn con Lôi Thú, Lôi Oa và mấy con Văn Thú kia, lại nhìn đến Vương Lâm đang ngồi khoanh chân, có một cảm giác cô độc cùng với đắc ý.

Tế luyện pháp bảo còn phải tiếp tục, tuy nhiên đến lúc này cũng đã không còn là trọng điểm. Thời gian có hạn, Vương Lâm chuẩn bị căn cứ vào bước thứ ba mà mình đã thấy được, điều chỉnh lại những thuật thần thông của mình.

Từ trước đến giờ, trong những thần thông của hắn, thuật có thể thi triển mạnh nhất đó là Trảm La Quyết. Nhưng nếu tu vi không đột phá bước tu đạo thứ nhất, đạt tới cảnh giới Âm Hư, thì thuật này mỗi lần thi triển sẽ tiêu hao của hắn rất nhiều nguyên lực.

Tiếp đó là định thân thuật. Thuật này rất hùng mạnh, không hề thua kém Trảm La Quyết, thông thường trong những thời khắc đặc biệt sẽ mang lại những hiệu quả quyết định.

Ngoài hai thần thông này, còn có ba chỉ pháp Tịch Diệt, Hóa Ma, Hoàng Tuyền.

Còn có tam thức đạo niệm do sinh tử luân hồi ý cảnh hóa thành, Đạo Hóa Hoàng Tuyền, Ngưng Hóa Tuyền Hồn, và Hoàng Tuyền Chi Lực.

Những thần thông hắn phải điều chỉnh đó là ba chỉ pháp Tịch Diệt, Hóa Ma và Hoàng Tuyền! Ba thức thần thông này nếu tiếp tục tu luyện đối với bước thứ ba sẽ rất nguy hại. Ba thức thần thông này không hoàn chỉnh, hơn nữa còn sẽ khiến cho cơ thể không thoải mái, còn vì sao lại nguy hại tới bước thứ ba thì Vương Lâm cũng không rõ lắm, chẳng qua chỉ dựa vào cảm giác.

Trong khi hắn trầm ngâm, ngón trỏ tay phải bắn ra, lần lượt thi triển ba thức thần thông này, muốn nhìn ra manh mối bên trong. Dần dần, ngón trỏ tay phải hắn càng lúc càng nhanh, Tịch Diệt, Hóa Ma, Hoàng Tuyền ba thức pháp thuật thần thông này không ngừng thay nhau được sử dụng.

Vương Lâm nhíu mày, dựa vào cảm giác mơ hồ trong nội tâm, tìm kiếm manh mối bên trong rồi dần dần cải thiện, quá trình này cực kỳ tiêu hao tinh lực. Không quá lâu sau, hắn liền có cảm giác mỏi mệt.

Nghỉ ngơi một chút, Vương Lâm lại bắt đầu lần tiếp theo.

Thời gian lại trôi qua, hai năm xuân qua thu đến, trong hai năm này chủ yếu tâm thần của Vương Lâm đều dành để cân nhắc không ngừng cải thiện thần thông, nhưng cuối cùng cũng không thể hài lòng.

Vương Lâm hiểu được rằng chính tâm của hắn đã nóng nảy.

Nhưng Vương Lâm không hề bỏ cuộc, mà tận dụng hết năng lực của mình từ từ cải thiện. Hành động của hắn lúc này nếu tu sĩ Tĩnh Niết hoặc Toái Niết bước thứ hai nhìn thấy chắc chắn sẽ chấn động! Bởi vì việc cải thiện này gần như tương đương với việc từ thần thông suy luận ra tiên thuật căn nguyên trên đó. Việc này, đừng nói là hắn, cho dù là đám người Thiên Vận Tử cũng rất khó có thể làm được.

Trong thời gian hai năm này, Lôi Oa và Lôi Thú rất căm thù nhau, nhưng không có đánh nhau. Lôi Oa vì tu vi không đủ nên cũng không dám tùy tiện tấn công, còn Lôi Thú thì lại là khinh thường, mặc dù đối phương cũng khiến nó cảm nhận được một sự uy hiếp tiềm tàng.

Còn về Văn Thú, hứng thú từ trên người Lôi Oa chuyển sang người Lôi Thú, thi thoảng lại bay vờn xung quanh người, xem bộ dạng dường như muốn ghé lên người Lôi Thú.

Nhưng lần nào cũng đều không thành công, nhưng càng như vậy, Văn Thú này lại càng hứng thú hơn.

Hứa Lập Quốc đối với hết thảy việc này rất là chướng mắt. Theo thời gian, hắn xem ra Vương Lâm dường như đã quên mất mình, vì thế cẩn thận lui ra phía sau, cuối cùng hoàn toàn đi ra phía ngoài cách Vương Lâm trăm trượng, hóa thành sương mù khoan khoái ở trong vòng vạn dặm xung quanh ngọn núi gào thét.

Nhưng hắn cũng nhớ rõ lời Vương Lâm nói, không dám đi ra ngoài phạm vi vạn dặm. Dần dần hắn bắt đầu cảm thấy không còn thú vị, trong vòng ngàn dặm này không hề nhìn thấy một bóng người, thế giới bên ngoài thường cách nơi này khá xa, lại ồn ào tấp nập, điều này khiến cho Hứa Lập Quốc rất là buồn bực.

Ngoại trừ một năm rưỡi trước có vài tu sĩ ở bên ngoài vốn không dám tiến vào, kết quả bị hắn lấy ảo thuật làm phép, cuối cùng lừa đến trêu đùa một phen, sau đó lại thả đi.

Nhưng sau đó cũng không còn có tu sĩ nào dám đến, mấy tu sĩ được thả về kia, mãi cho đến rất nhiều năm sau, khi nhớ tới những việc đã trải qua đều phát lạnh trong lòng.

Vào một ngày, hắn đang ở trong vòng vạn dặm gào thét, cực kỳ chán nản bay tới bay lui, mong có thể gặp được một phàm nhân trong lúc vô ý xâm nhập. Đang lúc phi hành, bỗng nhiên thân mình Hứa Lập Quốc run lên, một chấn động đã từ lâu chưa hề xuất hiện lập tức như thủy triều bao phủ lấy hắn.

Hai mắt Hứa Lập Quốc lóe lên, quắc mắt nhìn chằm chằm nhìn về phía xa xa bên ngoài đám sương mù dày đặc, không kìm nổi hưng phấn gầm rú lên.

- Rốt cuộc cũng có người đến đây!!!

Bên ngoài cách ngọn núi vạn trượng, bên cạnh màn sương đen, Trương Tân Hải vẻ mặt tiều tụy, bên trong lộ ra tử khí, ở bên cạnh hắn còn có một người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương đi theo. Người này mặc hắc bào, tu vi cũng đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn.

- Cha, chúng ta thật sự phải đi sao?

Người đàn ông trung niên kia có chút kiêng kị nhìn thoáng qua màn sương đen phía xa, thấp giọng nói.

- Đương nhiên là phải đi, tuổi thọ của cha sắp hết, lần này ngoài việc hoàn thành yêu cầu của tiền bối, còn dẫn ngươi đi ra mắt tiền bối. Sau khi ta quy tiên, ngươi sẽ thay thế ta vì tiền bối mà hành sự, để đảm bảo cho Trương gia ta hương hỏa trường tồn!

Trương Tân Hải trầm giọng nói.

Người đàn ông trung niên do dự một chút, nói :

- Nhưng, cha, còn nghe một vài đạo hữu nói, tiền bối này… có chút cổ quái… Hơn một năm trước, đã có một vài đạo hữu bị… …

Không chờ hắn nói xong, Trương Tân Hải xoay người trừng mắt nhìn, người đàn ông trung niên lập tức khép miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK