Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thì ra những tu sĩ mạnh mẽ như Huyết Tổ, Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu cũng không phải...Không thể chiến thắng !

Trong mắt Vương Lâm lóe lên sự kiên quyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Sợ rằng ngay cả Thiên Vận Tử cũng không thể tưởng tượng được rằng tên đệ tử mà lão thu nhận đến từ một tinh cầu vứt đi sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, có thể dựa vào hàng loạt cơ duyên rồi bức bách Huyết Tổ đến tình cảnh như vậy.

- Tuy nhiên, cũng có người giúp đỡ ta...Nếu không, Huyết Tổ không thể bị ta phát hiện ra ở trong tình cảnh suy yếu như vậy !

Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, nghi vấn này vẫn còn tồn tại trong lòng hắn.

Lúc này ở sâu trong khoảng không phía trước Vương Lâm. Trên một mảnh lục địa, một người với vẻ mặt trắng bệch đang chạy trối chết. Cánh tay phải hắn đã vỡ vụn, thậm chí máu tươi còn liên tục chảy ra ngoài.

Trên người tên này có nhiều vết kiếm, đặc biệt là vết thương nơi bụng có chút kinh người. Lúc này nguyên thần của hắn cũng bị thương và có dấu hiệu tan vỡ. Nếu không dựa vào thần thông Phá Diệt Cấm của gia tộc để bỏ chạy thì sợ rằng đã sớm chết rồi.

Một luồng tử khí bao bọc khắp nguyên thần, trên mặt người này lộ ra vẻ đau khổ và không cam chịu. Hắn cố ý phản kháng nhưng đối phương lại có Phá Cấm Cổ Kính. Hắn vì giúp Vương Lâm mà thi triển Tâm Cấm, nhưng lúc này vẫn không đủ. Trừ khi hắn kéo dài được khoảng cách nếu không sẽ chẳng thể che dấu được thân thể trong một khoảng thời gian ngắn.

- Trên La Thiên Tinh Vực chỉ những gia tộc truyền thừa mới có Phá Cấm Cổ Kính. Nếu Lý Gia của ta cường đại thì những người này chỉ có thể nhảy nhót như thằng hề mà thôi. Nhưng lúc này...Ôi ! Hứa huynh, Lý mỗ không thể hoàn thành những lời hứa với ngươi, không thể truyền cho ngươi Tâm Cấm...Đây không phải là mong muốn của ta.

- Biểu ca ! Bảo bối trên người tên này rất nhiều. Tiên kiếm này uy lực thật mạnh, muội rất thích nó.

Có ba người đang đuổi theo không nhanh không chậm ở phía sau.

Ba người này có hai nam một nữ. Tướng mạo cô gái khá xinh đẹp, trong mắt hiện lên vẻ quyến rũ. Lúc này trong tay nàng là một thanh tiên kiếm mà Lý Nguyên lấy được từ trong không gian trữ vật của tiên nhân.

Hai người đàn ông còn lại gồm một già một trẻ. Người thanh niên nghe vậy thì mỉm cười, ung dung, nói:

- Nếu Hà muội thích thì trên người tên này còn có tám cái. Ta bắt hắn đưa ra từng cái một, sau đó lại hỏi rõ xem hắn lấy từ nơi nào rồi ta sẽ đưa muội đi.

Tu vi người này cũng là Vấn Đỉnh đại viên mãn, nhưng lão già bên cạnh lại không tầm thường.

Nếu Vương Lâm có mặt ở đây thì chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn rõ tu vi đã đạt đến cảnh giới Âm Hư đỉnh phong của lão già này.

Bên trong hư vô, trong quá trình bay đi, Vương Lâm không ngừng quen thuộc với cảnh giới Dương Thật của mình, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Nguyên lực hùng hậu trong cơ thể vận chuyển vẫn hơi khiến cho thân thể có chút cực nhỏ không ổn. Thường thì khi hắn đạp chân bước đi lại có nguyên lực tự hành lưu động, khiến cho mỗi bước hắn đạp ra lại giống như là phá nát cả hư không vậy.

So sánh với trước đó thì Vương Lâm đã có sự khác biệt rất lớn. Lúc này đây, hắn dường như có chút chưa thể phối hợp toàn thân mình, có chút hơi lắc lư.

Thậm chí hắn có chút cảm giác mơ hồ rằng chính mình đã dung hợp với thiên địa, trong lòng chỉ cần hơi suy nghĩ thì sẽ đạt được như ý muốn.

Loại cảm giác này ngày cảng mãnh liệt, cuối cùng thậm chí trong lòng Vương Lâm còn dâng lên một cỗ cảm giác kích động nóng lòng muốn thử. Ánh mắt hắn loé lên, nhìn về phía hư vô vô tận phía trước, sự kích động trong cơ thể đã tới cực hạn, dường như chân chính muốn dung hợp với cả thiên địa.

Giống như mảnh thiên địa bên trong hư vô này chính là thân thể của hắn. Loại cảm giác này có chút vô lý. Sự bình tĩnh và lý trí của Vương Lâm nói cho hắn biết rằng điều này là không có khả năng. Nhưng cảm giác mà nguyên thần truyền tới lại rất chân thật !

Ánh mắt hắn loé lên, Vương Lâm trầm ngâm một lúc, dứt khoát bỏ qua lý trí, nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác của thân thể và nguyên thần, bước về phía trước một bước. Lập tức thiên địa xung quanh bỗng nhiên chấn động. Hư vô giờ khắc này giống như hoá thành một mặt nước yên lặng, còn bước chân của Vương Lâm thì như đạp lên mặt nước vậy. Từng đạo gợn song vô hình nhanh chóng hướng về bốn phía tản ra khi chân phải Vương Lâm hạ xuống.

Cùng lúc đó, nguyên lực trong cơ thể của Vương Lâm phút chốc đã lưu chuyển, tràn ngập toàn thân, dung hợp với thiên địa xung quanh, hình thành một loại liên hệ rất kỳ dị.

Đúng lúc này, thân thể của Vương Lâm biến mất.

Có một loại thần thông còn cao hơn thuấn di khi tu vi đạt tới Nguyên Anh, vượt xa Na Di khi đạt tới Vấn Đỉnh, thậm chí so với việc vô số Na Di thi triển cùng lúc hình thành Đại Na Di, thì thần thông này cũng phải nhanh hơn rất nhiều. Tên của loại thần thông này chính là Súc Địa Thành Thốn. Đây là thần thông mà chỉ sau khi chi khí trong cơ thể của thượng cổ luyện khí sĩ hoá thành nguyên thần mới có thể có được. Ở Tu Chân Giới bây giờ, cũng chỉ có những tu sĩ chân chính bước vào bước thứ hai, sau khi tu vi đạt tới Khuy Niết kỳ thì mới có thể cảm ứng và thi triển ra được. Cũng không phải mỗi một tu sĩ bước vào bước thứ hai đều có thể cảm nhận được nguyên lực thần thông. Nó không liên quan đến thiên tư mà là cảm ứng đối với nguyên lực.

Trong hư không cách xa vô số dặm từ chỗ Vương Lâm vừa biến mất, Huyết Tổ đang cấp tốc bỏ chạy. Tu vi của lão bị rơi xuống Dương Thật, nhiều thần thông cũng không thể thi triển được, hơn nữa nguyên thần cũng bị đã tổn hao. Bên trong hư không, lão không ngừng nguyền rủa:

- Vương Lâm, đợi sau khi lão phu khôi phục, thề sẽ giết ngươi !

Tốc độ của Huyết Tổ cực nhanh, bỏ chạy trong hư không giống như một đạo tàn ảnh. Một lúc lâu sau, lão mới thở phào một hơi, thầm nhủ:

- Tên tiểu tử Vương Lâm kia hẳn là không đuổi kịp nữa rồi. Cần phải nhanh chóng tìm được một người để đoạt xá, tu luyện bí pháp tranh thủ nhanh chóng khôi phục tới Khuy Niết kỳ !

Trầm ngâm một lúc, Huyết Tổ đã thầm hạ quyết tâm. Nhưng ngay lúc này, thần sắc của lão bỗng nhiên đại biến, không chút do dự lập tức bỏ chạy. Chỉ thấy khoảng trăm trượng phía sau lão, từ trong hư vô loé ra một mảnh gợn sóng, bóng dáng của Vương Lâm trực tiếp bước ra.

Chân phải Vương Lâm hạ xuống, mở hai mắt ra, Huyết Tổ ở xa xa cũng suýt nữa phải hồn bay phách tán, đáy lòng khiếp sợ đến run lên.

- Súc Địa Thành Thốn ! Người này chưa đạt tới Khuy Niết kỳ làm sao có thể thi triển loại pháp thuật đại thần thông chuyên thuộc về tu sĩ bước thứ hai này? ! Không có khả năng !

Đáy lòng Huyết Tổ chua xót, vội vã bỏ chạy.

- Lời đồn rằng người mà có thể nháy mắt vượt qua cảnh giới Âm Dương hư thật thì thành tựu sau này thường đều đạt tới đỉnh cao nhất của bước thứ hai chẳng lẽ là thật sao…?

Đáy lòng của Huyết Tổ cực kỳ hoảng sợ. Dù khi tu vi chưa bị giảm xuống nhưng lão cũng không có cách nào học được, chỉ có thể cảm thụ được thần thông Súc Địa Thành Thốn này mà thôi. Và lão cũng không thể phải hoàn toàn nắm giữ mà chỉ mới đụng tới chút da lông bên ngoài.

Theo laõ biết thì thần thông Súc Địa Thành Thốn này dù là Lăng Thiên Hầu cũng dường như chưa hoàn toàn hiểu được. Trong mắt hạng người như bọn họ, thần thông này chính là đã tiếp cận với bước thứ ba rồi. Lần đầu tiên đáy lòng của Huyết Tổ sinh ra một tia sợ hãi đối với Vương Lâm. Loại sợ hãi này sinh ra khi lão tận mắt chứng kiến Vương Lâm thoát biến, chứng kiến Vương Lâm từ một Vấn Đỉnh đại viên mãn, bước thứ nhất tu đạo, đã đạt tới trình độ như bây giờ !

- Tên tiểu tử Vương Lâm này nhất định là cực kỳ may mắn, nhất định là do may mắn mà thi triển được Súc Địa Thành Thốn mà thôi !

Đáy lòng của Huyết Tổ cực kỳ chua xót, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ chạy.

Ngay khi hai mắt Vương Lâm mở ra, bên trong đã lộ ra vẻ thanh minh. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn có chút không quá rõ ràng. Dưới cảm giác của hắn, hết thảy quá trình vừa rồi chỉ là chính mình nâng chân phải lên và sau đó đặt chân xuống.

Nhưng trong quá trình này lại như là bước qua vô số năm tháng, hết thảy mọi thứ trong nháy mắt đã nhoáng cái mà qua. Khi chân hắn hạ xuống, liền đã tới được nơi này. Mà trước mặt hắn lại chính là Huyết Tổ, người mà hắn đang chuẩn bị truy kích như trong lòng hắn đang suy nghĩ.

- Thần thức của ta căn bản là không có khả năng tập trung được hắn… Chỉ có điều, trong lòng có sát niệm, không ngờ đã bước qua khoảng cách vô tận một cách rất kỳ lạ, đi tới nơi này !

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Huyết Tổ đang biến mất ở phía xa xa, Vương Lâm không nóng lòng đuổi theo mà là trầm ngâm suy nghĩ, cảm thụ những loại biến hoá trước đó. Cùng với việc đuổi giết Huyết Tổ thì Vương Lâm rõ ràng nhận ra rằng loại cảm thụ này còn đáng quý hơn rất nhiều !

Thời gian dường như trôi qua cực kỳ chậm rãi, khi lại giống như nháy mắt đã qua. Nửa nén hương sau, ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ như có điều hiểu ra. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, nâng chân phải lên, thử bước về phía trước.

Dưới một bước này, gợn sóng lại xuất hiện nhưng thân mình hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, loại cảm giác như dung hợp với thiên địa làm một thể cũng không xuất hiện nữa !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK