Tân Hải liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân một cái, nói:
- Sư huynh đi nghênh đón Thông Thiên tháp sứ giả đại nhân. Một lúc nữa sẽ đến đây.
Lúc này, trận pháp lại sáng lên một lần nữa. Tất cả mọi người đứng bên
ngoài đều đưa mắt nhìn. Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay lại, âm trầm nhìn
vào trận pháp. Hắn thầm quyết định chỉ cần Vương Lâm vừa xuất hiện, hắn
lập tức sử dụng mối liên hệ của trớ chú mà thuấn di tới bên cạnh. Sau
khi để hắn bắt được, nhất định phải cho Vương Lâm chịu hết cực hình trên
thế gian.
Ánh sáng chói mắt tỏa ra từ trận pháp. Có mười ba người lần lượt đi ra.
Nét mặt Đằng Hóa Nguyên càng thêm âm trầm. Tay hắn lại bóp nát một cái
linh hồn nữa trên hồn kỳ. Trong lòng hắn cười lạnh nói:
- Vương Lâm! Nếu ngươi sống chết vẫn không để ý đến tình thân, kiên
quyết không chịu ra ngoài thì Đằng Hóa Nguyên ta đúng là xem thường
ngươi. Nhưng cho dù lần này ngươi có thể chạy thoát, chờ sau khi ta đạt
tới Nguyên Anh trung kỳ, làm cho trớ chú mạnh lên. Đến lúc đó, ta chắc
chắn sẽ tìm được ngươi.
Đám tu sĩ ở bên ngoài lại bắt đầu bàn tán với nhau.
- Lần này tranh đoạt tư cách thi đấu ở chiến trường ngoại vực rất cổ
quái. Theo tục lệ thì bao giờ môn phái đi ra đầu tiên cũng đông nhất.
Sau đó thì số lượng người càng lúc càng ít. Nhưng lần này tại sao lượt
thứ hai lại nhiều hơn lượt thứ nhất?
- Quái lạ! Ta có dự cảm lần này mọi chuyện rất khác.
- Lượt này là môn phái nào? Ai nhận ra nói nhanh xem nào.
- Là Hợp Hoan tông. Ta nhận ra Vương Dĩnh. Nàng chỉ cần xuất hiện trong
khoảng mười trượng là ta có thể ngửi thấy mùi thơm của nàng...
- Đúng thế! Là Hợp Hoan tông.
Trong lúc mọi người bàn bạc với nhau, hai vị Nguyên Anh kỳ cao thủ của
Hợp Hoan tông là Trần Hoan và Trần Nghiên đều tối mặt lại. Hai người bọn
họ nhìn nhau, thầm than trong lòng. Ngay sau đó, sắc mặt cả hai liền
trở lại bình thường. Đám đệ tử Hợp Hoan tông cúi đầu ủ rũ, đi tới trước
mặt Trần Hoa và Trần Nghiên. Nữ đệ tử Vương Dĩnh dẫn đầu nhanh chóng ném
ra một cái ngọc giản truyền âm.
Trần Hoan nhướng mày, nhận lấy sau đó đặt lên trán, lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Vương Dĩnh, trầm giọng nói:
- Chuyện đó là thật?
Vương Dĩnh cung kính nói:
- Lão tổ! Tất cả chúng ta đều tận mắt nhìn thấy.
Những đệ tử phía sau hiển nhiên là đã biết nội dung ngọc giản, liền lập
tức gật đầu. Trần Nghiên liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó cầm lấy
ngọc gian trong tay Trần Hoan. Sau khi ngưng thần nhìn một lúc, nàng
liền cười lạnh, xoa nhẹ tay một cái, ngọc giản nhất thời biến thành tro
bụi.
Đột nhiên từ trong số môn phái chính đạo có một ánh mắt nhìn tới. Trần
Hoan và Trần Nghiên liền quay đầu lại. Chỉ thấy Tân Hải đang nhìn bọn họ
rồi gật đầu.
Khi đám đệ tử Phiêu Miễu tông đi ra, Trần Hoan và Trần Nghiên cũng chú ý
tới cử động của Tân Hải, nhưng không đoán được nguyên nhân. Lúc này,
sau khi cả hai xem xong ngọc giản mới biết được.
Đằng Hóa Nguyên cau mày, nhìn Trần Hoan, Trần Nghiên và Tân Hải một
chút, trong lòng chợt có một cảm giác không ổn. Nhưng hắn cũng không
biết là không ổn ở đâu. Suy nghĩ một chút, hắn thực sự không nghĩ ra đầu
mối. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại bóp nát một cái linh hồn trong
ngọn tiểu kỳ.
Lúc này không chỉ có Đằng Hóa Nguyên mà cơ bản mấy môn phái khác cũng
đều nhận ra sự quái dị. Trong lòng bọn họ đều tự hỏi, không biết đám đệ
tử Phiêu Miễu tông và Hợp Hoan tông đã nói gì mà nét mặt ba vị cao thủ
Nguyên Anh kỳ đều âm trầm như thế.
Thậm chí ngay cả những môn phải nhỏ, tiểu gia tộc, tán tu cũng đều nhận thấy sự khác lạ. Tất cả đều thấp giọng thảo luận.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một vòng tròn giống như
một cái lồng vô thanh vô tức xuất hiện. Vầng ánh sáng đứng vững trong
không trung, từ từ to dần lên. Cuối cùng, khi đường kính của nó đạt tới
mười thước, có bốn người từ bên trong đi ra.
Người đầu tiên có thân thể béo tròn, giống như một quả bóng, nét mặt
tươi cười. Nhưng khi hắn vừa xuất hiện, tất cả cao thủ Nguyên Anh kỳ
liền bay lên, khom người đứng thành hai hàng. Người này đúng là sứ giả
phụ trách ở Triệu quốc, Lâm Dịch.
Lâm Dịch cười ha hả, nói:
- Các vị! Hôm nay, Lâm mỗ tới đây là để hỗ trợ thượng cấp sứ giả mở
thông đạo vào ngoại vực. Ta sẽ không can thiệp vào việc tranh đoạt tư
cách của mọi người. Chư vị cứ yên tâm.
Ba người phía sau Lâm Dịch, ngoại trừ Phác Nam tử cùng với đạo nhân tóc
bạc của Phiêu Miễu tông ra, người còn lại là một lão nhân có thân hình
gầy đét của Thiên Đạo môn.
Ba người đó đi theo Lâm Dịch, từ trên trời hạ xuống, đứng trên mảnh đất
trống. Lúc này, tất cả các vị cao thủ Nguyên Anh kỳ đều đi theo, đứng
một bên.
Tân Hải nhân cơ hội, đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc, nhỏ giọng truyền
âm. Bạch phát đạo nhân đúng là đệ nhất cao thủ của Phiêu Miễu tông - Hư
Mi chân nhân. Sau khi nghe Tân Hải truyền âm, nét mặt lão nhân vẫn thản
nhiên, gật đầu.
Lúc này, trận pháp lại một lần nữa phát sáng. Có năm người đi ra. Năm
người đó vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra một luồng khí âm hàn. Cặp mắt của
cả năm người đỏ như máu, khi đi ra không nói tiếng nào, nhìn xung quanh
rồi đi ra một góc, khoanh chân ngồi xuống không nói gì.
- Bọn họ thuộc môn phái nào? - Tất cả mọi người lại một lần nữa dò hỏi.
Một lúc sau, vẫn không có người nào đoán ra, năm người đó là môn phái
nào. Hư Mi chân nhân đứng bên cạnh Lâm Dịch, chợt cười nói:
- Sứ giả đại nhân! Ngài xem đám đệ tử Thi Âm tông này người nào cũng
nồng nặc lệ khí. Nghe nói Thi Âm tông có một bí pháp, có thể làm cho đệ
tử và thi khôi dung hợp với nhau. Năm người này chắc chắn là nhân khôi.
Lâm Dịch gật đầu, cười nói:
- Năm người này đúng là nhân khôi.
Lão nhân gày gò của Thiên Đạo môn, cau mày nói:
- Dạ đạo hữu không tới...
Lâm Dịch lắc đầu, nói:
- Thi Âm tông không có lệnh bài theo quy định coi như đã mất tư cách. Có
đến hay không cũng chẳng quan hệ. - Nói xong, hắn tùy ý liếc về đám
người đó, trong lòng thầm nghĩ:
- Thi Âm tông...Thông đạo ngoại vực mở ra lần này, sợ rằng sẽ lại có mấy người đoạt xá thành công, khôi phục tu vi.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch chợt nhìn về phía cao thủ Nguyên Anh kỳ của Vô Phong Cốc, nét mặt thản nhiên, nói:
- Vô Phong cốc cũng không có lệnh bài ở lại Quyết Minh cốc nên hủy bỏ tư
cách. Có điều, do các ngươi đưa lệnh bài cho môn phái khác, nên số
lượng lệnh bài mà môn phái có được sẽ không bị hạn chế. Cho phép có được
hai cái lệnh bài.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ của Vô Phong cốc là một lão nhân mặt đen. Lão nghe
thấy vậy cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Đằng Hóa Nguyên. Đằng Hóa
Nguyên cũng im lặng không nói gì. Mặc dù, hắn là khách khanh lão tổ của
Vô Phong cốc, những cũng cố gắng hết sức mới nắm được một cái lệnh bài.
Lúc này, trận pháp lại sáng lên một lần nữa. Trong lòng Đằng Hóa Nguyên
chợt động. Hắn cảm giác được một tia trớ chú đang đến gần. Khuôn mặt hắn
hơi hồng lên, hai mắt nheo nheo, nhìn chằm chằm vào trận pháp. Chỉ cần
Vương Lâm xuất hiện, hắn sẽ thuấn di ngay lập tức.